Nàng Dâu Của Ma Vương

Chương 9

Con chó bất động nằm trên sân như một miếng thịt tươi giữa quãng trời đông tuyết rơi lạnh lẽo. Cô nhìn nó rồi ngồi bệt xuống, nhìn vào một khoảng không trong bóng tối thất thần. Phải rồi, lúc vừa mới về quê, cô Huệ cũng có nói, nạn nhân thường là các cô gái trẻ độ 17 18, vả lại cô ấy vừa nói xong thì liền biến thành nạn nhân, cô lại là người duy nhất biết khá rõ nội dung cách thức náo loạn của nó, e rằng đêm nay, mũi nhọn sẽ chĩa về cô. Cô khóc, khóc nấc lên.

Lúc nãy con chó kêu lên inh ỏi, bi thương ai oán như vậy mà cả làng vẫn lặng thinh như tờ, như kiểu họ không hề nghe thấy gì vậy, cả ba mẹ người làm trong nhà nữa. Nghĩ đến đây, cô bật dậy, lật đật chạy qua phòng họ, gọi ầm ĩ, tiếng gọi thất thanh, vang lớn, lại còn đẩy cửa rầm rầm nhưng không một động tĩnh phản hồi. Giờ thì cô chắc chắn, mọi người không nghe, không hề biết chuyện gì xảy ra ờ bên ngoài rồi.

Cô chạy về phòng, đóng cửa thật chặt rồi lên giường ngồi, nhìn về phía con chó lúc nãy nằm, nước mắt giàn giụa trong nỗi sợ hãi tột cùng. Thế nhưng, lạ thay, con chó rõ ràng đã chết mềm nhũn lại không người, không cánh mà biến mất. Cô im lặng, nín thở quay lại nhìn cánh cửa phòng, nơi phát ra tiếng "cạch" đầy hãi hùng. Nó đã được mở ra, mở như cách một con người lịch thiệp mở ra rồi nhẹ nhàng khép lại. Cô vội vã thò tay ra với bật điện phòng để xem đó là ai nhưng nó không thể. Từ trong bóng tối, hình bóng con chó lúc nãy dần xuất hiện một cách rõ nét hơn qua ánh sáng vầng trăng rằm chiếu qua cửa sổ.

Con chó rõ lúc nãy bị bẻ gãy hết xương rồi mà giờ nó lại đứng bằng hai chân sau thẳng như một con người, mắt đỏ như máu long lên sòng sọc, nước dãi từ mồm vương tùm lum đầy man rợ đang từ từ tiến lại nhìn cô. Cô chống tay, mắt nhìn đăm đăm vào nó đầy hoảng loạn lùi lại phía sau. Con chó nhìn cô nhếch mép cười, phải, cô nhìn rất rõ nụ cười ấy. Một con chó đang cười, một nụ cười tà mị khϊếp đảm. Không, giờ nó là một con quỷ rồi, không phải là con chó ngày nào cô về cũng vẫy đuôi mừng rỡ hay mỗi khi cho nó ăn là lại liếʍ tay cô vui mừng, phẫn khích nữa.

- Cô là người đầu tiên biết sự thật hành tung. Là người đầu tiên nghe thấy mọi việc ta làm mặc dù đã bị ma ấn. Cô đã biết quá nhiều và giờ thì phải trả giá.

Nó nói bằng cái giọng khàn khàn ma mị, bí ẩn.

- Ta không biết ngươi là ai? Tại sao ngươi lại ra tay với mọi người trong làng như vậy?

Cô hít lấy một hơi thật sau, cố trấn tĩnh lại tinh thần đang rối loạn, nhìn nó vừa sợ vừa phẫn nộ.

- Cô không cần biết điều đó. Và giờ thì hãy sẵn sàng chết đi.

Nói dứt lời liền lao về phía cô như con hổ đói. Cô trợn mắt nhìn nó mà người cứng đơ không thể di chuyển, không thể phản kháng. Lúc ấy trong đầu cô chỉ có hai chữ, không hiểu sao nhưng cô lại mong chờ sự giúp đỡ từ hai chữ ấy đến thế mặc dù nó là niềm đáng sợ nhất trong cuộc đời cô.

- BẠCH MẠN...

Cô đưa tay lên che mặt, mắt nhắm tịt lại và hét lên tên hắn đầy sự mong mỏi. Một cú cào rạch ngang đôi tay mà cô chắn trước mặt đầy đau đớn. Mồ hôi lúc này đã ướt đẫm như chuột lột thấm vào vết thương làm cô nhanh chóng cảm nhận được độ đau xót, nhức nhối mà hét lên trong nước mắt khóc tức tưởi

- AAAAA... hức...

Ngay lúc ấy, tưởng chừng như lần này cô đã kết thúc thật rồi thì một tiếng "UỲNH" vang lên như long trời nở đất. Cô không thấy mình bị gì thì giật mình mở mắt nhìn. Hắn xuất hiện như một tia sáng trong cô rồi đánh văng con chó đập vào tường đến rạn nứt. Nhân lúc hắn quay lại nhìn cô để chắc chắn cô không sao thì con quỷ nhanh chóng xuất hỏi thân con chó đó, biến thành một làn khói vụt bay đi khiến hắn không kịp trở tay.

Cô nhìn con chó nằm yên vị dưới đất rồi nhìn hắn. Một cảm xúc trỗi dậy như bị kìm hãm lâu ngày, cô ôm trầm lấy hắn, vẫn là cái cảm giác lạnh giá quen thuộc đó thấm vào da thịt nhưng cô lại thấy yên tâm, an toàn đến lạ rồi khóc toáng lên, nức nở cho xua đi sự sợ hãi tột độ lúc nãy. Hắn bất ngờ bị cô ôm như vậy thì cũng hơi đơ ra rồi vỗ tay nhẹ nhàng vào lưng cô trấn an.

- Đưa ta xem vết thương nào.

Hắn đỡ lấy cánh tay cô đang chảy máu ròng ròng ngồi xuống bên cạnh, vung tay một cái, mọi ánh đèn đều được bật lên sáng bừng cả căn phòng. Hắn nắn nắn vùng xung quanh vết thương, ánh mắt hơi hoa, rồi cười nhạt. Sau đó, hắn liếʍ một vệt theo đường dài vết thương. Cô hơi giật mình nhưng không dám rút tay lại. Cảm giác đó thật dễ chịu, cái đau nhói lúc nãy của vết thương đã hoàn toàn biến mất rồi. Làm xong, hắn đứng dậy, cô nhìn theo hắn, khóe môi vẫn còn vương lại chút máu của cô rồi nhìn vết thương đã biến mất như chưa có gì xảy ra vậy. Cũng biết nguyên nhân từ hắn rồi nên cô cũng không lấy làm lạ. Lau chút máu vương lại, hắn mỉm cười tà mị

- Máu ngon.

Rồi ôm lấy l*иg ngực, mặt nhăn nhó khó coi, quay phắt lại để tránh ánh mắt chạm phải cô.

- Âm giới đang rất hỗn loạn, có lẽ mất một khoảng thời gian rất lâu ta mới có thể về thăm em được. Ở đây rất nguy hiểm, phải luôn cầm lấy viên đá hỏa lộ đó bên người biết chưa?

Nói xong, người hắn run lên, cô có thể nhìn thấy qua bờ vai rộng đó. Toan đưa tay ra thì hắn biến mất, cô ngó nghiêng, ngó dọc trong căn phòng nhưng không thấy ai, đến khi ánh mắt chạm phải vầng trăng tròn mờ nhạt sau đám mây đó cô mới nhớ ra. Hôm nay là ngày rằm, ma giới sẽ rất mạnh. Con quỷ lúc nãy đã mượn thời cơ đó để đến gϊếŧ cô, một là diệt khẩu, hai là cần máu để qua ngày này ai ngờ bị hắn đánh trọng thương. Hắn chắc cũng bị vậy khi thấy máu của cô thì con thú dữ trong người như thức tỉnh nhưng hắn vẫn nhịn, vẫn cố chịu đựng để nhắc nhở cô. Nghĩ thế rồi cô bỗng ấm lòng pha chút thương cho hắn.

...

Ngày hôm sau, cô dậy từ sớm, lặng lẽ đưa con chó đi chôn không sợ ba mẹ thấy rồi lại lo lắng sinh bệnh. Xong xuôi mọi việc thì mặt trời cũng bắt đầu nhen lên. Thấy những tia nắng cuối đông tuy rất yếu ớt nhưng cũng đủ để cảm nhận sức sống đang trỗi dậy. Người ta nói, mặt trời là hiện thân của sự yên bình, sự sống quả không sai, nhìn thấy mà cô thấy lòng mình phấn chấn hẳn lên. Quay lại nhà đã thấy ba mẹ cô dậy rồi đang nói chuyện rôm rả với ai đó trong phòng khách. Cô tò mò, lau tay vào cái khăn người hầu đưa cho rồi bước vào. Thấy cô, ba mẹ mỉm cười rồi nói

- Đây là con gái tôi, chào thầy đi con.

Vị khách đó là một bà lão khoảng ngoài bảy mươi, tóc đã bạc đầu, người gầy gò, ăn mặc hơi luộm thuộm, có một tay nải lớn cồng kềnh, ngồi khom lưng, hình như là bị gù. Cô cúi đầu chào. Ba mẹ cô lại tiếp lời

- Đây là thầy pháp sư trên núi xuống để trấn an thần linh, xua đuổi quỷ dữ, trả lại làng sự yên bình.

- Mong ngài giúp đỡ, nhìn cảnh con dân sống trong sự sợ hãi bất an lại có nhiều người ra đi như vậy cũng sốt ruột.

Mẹ cô vẻ mặt lo âu nói. Bà ấy cứ nhìn chằm chằm cô từ lúc cô vào đến giờ, khi mẹ cô nói mới mỉm cười, vẫn nhìn cô gật gật đầu khiến cô khó hiểu. Bà ấy đã nhìn ra được gì từ cô sao?

- Mặt trời đã lên, chúng ta phải tranh thủ khoảng giờ lành này để thực hiện việc thôi.

Bà ấy chống gậy đứng dậy. Ba mẹ cô cũng đứng dậy toan đi cùng thì bị bà ấy cản lại

- Mọi người không cần đi theo đâu, đi đông lại phải bảo vệ đông, một mình con bé này thôi.

Ba mẹ nhìn nhau rồi nhìn cô lo lắng nhưng thấy vẻ mặt quyết đoán của bà thì khẽ gật đầu nói nhỏ:

- Con chỉ đường cho thầy, nhớ cẩn thận nghe con.

- Dạ vâng!

Cô mỉm cười, nắm lấy bàn tay hai người khẽ gật đầu rồi nhanh chóng chạy theo sau người đó.