Cô cứ men theo hàng cây đó mà đi, được một lúc thì dừng lại. Cô tò mò, nhìn chăm chú vào một hang động có phát ra ánh sáng huyền ảo. Một cảm giác lo sợ dâng lên. Cô lùi lại phía sau vài bước, lẩm bẩm:
- Sao lại có hang động phát sáng trong rừng sâu vậy?
Bánh bao đậu trên vai cô thở dài rồi nói:
- Không có ma lực của ma quỷ. Đứng im đấy, để tôi vào trong xem sao.
Nói rồi nó bay thẳng về hướng đó rồi chui vô cái hang. Cô với theo tính cản lại nhưng không kịp. Lo lắng đứng nhìn chờ đợi. Một lúc sau, bánh bao bay ra. Cô nhìn thấy nó mà vui mừng thở dài, ôm trầm lấy
- Lạy chúa, em không sao! Chị sợ cậu vào trong đó rồi không ra nữa chứ.
Cậu nhóc nghe những lời đó thì bỗng mặt đỏ ửng như trái cà chua.
- Đừng có nói mấy lời tào lao đó. Tôi chưa đến nỗi ngu ngốc như chị đâu. Bên trong là động pha lê. Những ánh sáng đó phát ra từ những viên pha lê đấy. Không sao đâu nhưng tốt nhất là đừng lên vào đấy, nhiệt độ ẩm ướt, lại có mùi như của lưu huỳnh, hít nhiều sẽ không tốt đâu.
Cô nghiêng đầu, nhăn mày suy nghĩ
- Động pha lê?
Nghe cái tên quen quen, cô lục lại trí nhớ của mình. Một lúc sau thì nảy số chợt nhớ ra rồi hét lên reo hò mừng rỡ:
- A....động pha lê. Đúng động chị đang tìm rồi. Nhanh, vào trong đó.
Nói xong, cô bước vội vào trong bằng cái chân nhức nhối.
Bên trong động, những tảng pha lê lấp lánh những màu sắc rực rỡ, cuốn hút mê hoặc lòng người. Cô bị nó làm cho choáng ngợp thích thú đưa tay lên chạm.
- WOA...thật lung linh, tuyệt đẹp.
- Cẩn thận bị nó đâm trúng đấy, sắc lắm.
Bánh bao cảnh báo. Cô gật đầu, rồi mở balo lục tìm quyển sổ. Nó ghi rằng, cái hũ tro cốt được đặt bên dưới chân một tảng pha lê màu xanh lục có hình tam giác lớn phía tay trái từ cửa hang nhìn vào. Cô đưa mắt đảo quanh tìm kiếm rồi dừng lại.
- A...đây rồi.
Cô lại gần rồi nhìn vào nó. Dưới chân? Có nghĩa là cô phải đào nó lên, nhưng cô lại không mang đồ để đào, giờ làm sao? Cô loay hoay tìm kiếm đồ để đào rồi chợt dừng mắt lại trên một thanh pha lê nhỏ, mảnh, dài nhọn hoắt. Cô vừa tiến lại gần vừa quấn bàn tay bằng chiếc khăn tay thật cẩn thận để tránh tác động làm bị thương, dùng lực khá lớn bẻ cái rắc rồi lại gần tảng pha lê đó hì hục đào. Mãi lúc sau, cô đã chạm phải một vật cứng liền dừng tay. Cô dùng tay không, cẩn thận vét chỗ đất đó bỏ qua một bên, chiếc hũ nhỏ bé màu nâu đất dần hiện ra. Cô nhẹ nhàng nhấc cái hũ lên, lau chùi cẩn thận rồi bỏ vào một cái túi nhỏ buộc chặt cho vào balo. Làm xong việc, cô quay lại nhìn cái lỗ thì thấy có một vật màu đen như kiểu cái túi, tò mò toan nhấc lên thì bị bánh bao quát
- Đừng có mà động vào nó, đó là tổ rơi hút máu người dưới mặt đất đấy.
Nghe xong, cô liền rụt tay lại, đứng dậy đá đá đống đất, lấp nó lại rồi ra phía ngoài cửa hang vì bên trong toàn mùi lưu huỳnh hơi sặc sụa. Cô ngồi bệt xuống vì mệt. Chân tay cô lúc này như muốn rụng rời ra vậy. Thật đau nhức. Bánh bao đậu lên vai cô la mắng
- Tôi không hiểu não chị làm từ cái gì nữa. Cái gì cũng dám hứa, dám làm mà không thèm quan tâm liệu có làm nổi. Nhỡ hôm nay tôi không đến kịp rồi thì bị bà mụ đó làm thịt thì sao?
Cô mỉm cười, xoa xoa đầu bánh bao:
- Có những chuyện không thể lường trước được mà.
Nói rồi, cô co chân lên chợt cái đau nhói kéo đến tận óc.
- Chắc là bị trẹo chân rồi.
Cô vừa dứt lời thì từ phía sau, một bàn tay to lớn lạnh ngắt đặt lên vai cô. Nhưng cô không còn giật mình nữa, ngước mắt quay lại nhìn. Hắn hơi ngạc nhiên
- Không còn sợ sệt rồi la hét như mấy lần trước nữa à?
Cô cười:
- Quen ngài thì cũng phải nhớ cách nhận biết chứ.
Hắn không nói gì, khom người ngồi xổm xuống, cầm chân cô nhìn. Cổ chân bị trẹo đến sưng húp cả lên, tím bầm lại trông mà xót xa. Hắn nắn nắn nhẹ nhàng khiến cô cảm thấy rất thoải mái rồi một cái "Rắc..." và thêm một tiếng la lớn, lớn hơn cả tiếng con ma lúc nãy gầm lên của cô. Hắn đã dùng một lực lớn, nắn mạnh khớp chân để nó trở về trạng thái ban đầu khiến cô đau đớn mà siết chặt lấy vai hắn hét ầm lên nhói cả tai. Xong rồi, hai hàng nước mắt lăn dài, cô khóc vì đau. Hắn vẫn lạnh lùng, không nói gì, đặt chân cô lên đủi, dùng một ma lực có màu xanh lá cây, bóp chặt cái chân cô nhưng lần này nó không bị đau nữa.
- Ngài thật quá tàn nhẫn, chả thương hoa tiếc ngọc gì cả. Đau chết mất thôi.
Cô cằn nhằn, hắn lạnh lùng quay mặt đi
- Còn hậu đậu thì còn đau. Nhanh, đứng dậy lại đây.
- Nhưng đau lắm...
Cô phụng phịu, ôm chặt lấy chân, cái cảm giác đau đến tận óc lúc nãy còn ám ảnh. Hắn liếc mắt nhìn rồi hằn giọng:
- Lại đây.
Cô nhìn hắn, bĩu môi hờn dỗi và thầm mắng "Ngài là đồ khốn... đồ bạo lực... đồ lạnh lùng ác độc..."
Cô chống tay xuống đất rồi đứng dậy. Thật ngạc nhiên, cái chân của cô không hề đau nữa, thậm chí vết bầm đó đã biến mất, chỉ còn hơi đỏ thôi. Cô lắc lắc bàn chân vài cái:
- Ể...hết đau rồi này...
Đeo balo vào, cô nhìn hắn thấy vui vui. Rõ cái mặt lúc nào cũng lạnh lùng mà lòng dạ thì chu đáo phết. Cô tiến lại gần, giật giật vạt áo hắn:
- Giờ đi đâu?
Cô vừa dứt lời, hắn liền nhấc bổng cô lên. Cô không phản kháng vì cho dù có làm thì hắn cũng chả chịu dừng. Lạnh lùng đáp lời
- Đi về.