Nàng Dâu Của Ma Vương

Chương 6

Sau vụ việc đó, bên phía hiệu trưởng đã cho học sinh toàn trường nghỉ một tuần để xử lí. Cô lên phòng của Cúc Minh, lục lọi trong hộc tủ tìm cuốn sổ. Nó nhỏ nhỏ bằng lòng bàn tay, hơi sờn cũ. Cô lật bên trong ra, đó là cuốn nhật kí của cô ấy, dở đến trang giữa, cô thấy dòng bút đỏ nổi bật, cô mỉm cười, rồi gập lại bỏ vào túi rời đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, cô theo chỉ dẫn tìm đến khu rừng cấm đó. Nó được bảo vệ rất nghiêm ngặt, khiến cô phải đi đường vòng. Con đường mòn chạy dọc theo sườn núi khá là ẩm ướt bởi cây cối um tùm, mọc lan ra cả đường, cây cối, cành cây, lá vàng khô rụng nằm ngổn ngang . Khu rừng được cấm và vì thế, từ lâu không có ai đi lại để chăm sóc, dọn dẹp cả.

Cô lắc đầu ngán ngẩm, không biết vì sao lại cầm, ngày trước, khu rừng này còn được lên trang báo, trong tiêu mục những cảnh quan được lựa chọn quay phim, chụp ảnh đẹp nhất thành phố. Cô cũng có nghe người ta đồn, khu rừng ấy đã bị người xấu thả thú dữ vào, cũng có người lại bảo, những ai bước vào đấy đều không thấy quay lại, kể cả các nhà thám hiểm, hay thợ săn quốc gia và cho rằng bị quỷ bắt đi. Chuyến đi khá khó khăn, phải luôn tay gạt những khúc gỗ chắn đường, thậm chí còn phải leo dây để nhảy qua những tảng đá chặn ngang lối đi.

Trong cuốn sổ, Cúc Minh có nói, thi thể của cô đã bị tiêu hủy bằng một dạng axit, chỉ còn một chút bột được cô ấy bỏ vào một lọ sứ đặt trong cái hang động. Cô ấy cũng có ghi, cô chưa có cơ hội để mang về chôn cất. Cô nghĩ cũng phải thôi, khu rừng này bị nghiêm cấm chặt chẽ đã là một chuyện, lại thêm cô ấy không có người thân, việc chôn cất sẽ khiến mọi người nghi ngờ nhất là Sở An mà mục tiêu của Cúc Minh là trả thù ả.

Cô cứ leo mãi, đoạn đường gập ghềnh lại lắm vật cản khiến vận tốc đi rất chậm. Cô ngửa tay lên xem đồng hồ, giờ cũng đã ba giờ chiều rồi, với cái bầu trời giữa mùa đông nhanh tối thêm cái khung cảnh hoang vu, um tùm cây cối thì khu rừng bắt đầu được màn đêm bao chùm. Cô vừa đi vừa thắc mắc, rừng cây rậm rạp xanh mướt như vậy lại không có lấy một tiếng động nào của côn trùng hay động vật.

Vừa tò mò, cô liền thấy có một bóng ai vụt qua. Cô chau mày, nheo mắt nhìn, quả là cách cô khoảng 50 mét, thấp thoáng có một dáng người đứng đấy, đang lom khom cặm cụi nhặt nhạnh cái gì đó. Cô đứng lại, chăm chú nhìn "Giữa một khu rừng hoang bị cấm thì lấy đâu ra người cơ chứ?" Nghĩ đến đây, cô chợt cảm thấy hơi lành lạnh, một cảm giác bất an khi cái bóng đen đó đang tiến lại gần phía cô, cô lùi dần ra sau, mắt vẫn hướng về phía đó. Lúng túng, thò tay lục tìm trong ngăn balo chiếc đèn pin và chính vì sự bối rối đó đã làm cô không chú ý, vấp phải một cành cây, ngã nhào sấp mặt. Cảm giác nhức nhức cái mũi và đau rát ở khủy chân truyền đến não bộ cho cô biết mình đã bị thương. Cô lổm nhổm bò dậy, xuýt xoa, day day cái mũi bị đập chảy cả máu thì mới nhận ra người đó đã đứng trước mình.

Giật mình, cô khẽ gập đầu gối, lùi về sau hai bước, tay vội vã tìm lục chiếc đèn pin nhưng lại không thấy đâu, có lẽ lúc nãy bị ngã đã để nó rớt đâu đó rồi. Cô sợ hãi, sống lưng lạnh buốt, da ốc nổi lên rần rật, cái mùi phát ra từ người đó chẳng dễ ngửi chút nào, nó có mùi giống kiểu xác chết thối rữa vậy. Cô cau có, bịt mũi mồm lại vì buồn ói, cố nheo mắt nhìn, người đó đang tiến lại gần cô, cho đến khi chỉ cách cô chừng nửa bước. Khuôn mặt người đó dần hiện ra, cô thấy một bà lão gầy gò, ốm yếu, khuôn mặt tiều tụy đầy nếp nhăn, đầu tóc hơi rối có cái rỏ lan đựng đầy củi ở phía sau lưng, khom khom người nhìn cô mỉm cười thân thiện.

- Cháu là ai, sao lại ở đây giờ này?

Cô nghe cái giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng thì nuốt nước bọt, vuốt ngực lấy lại bình tĩnh.

- Hú hồn, bà làm cháu giật hết cả mình, tưởng là động vật nào đó. Cháu lên đây tìm chút đồ mãi chưa thấy, giờ cũng đã tối rồi mà nghe nói đây là rừng hoang bị cấm nên hơi đề phòng, bà đừng để bụng cháu hơi thô lỗ ạ.

Cô kính cẩn, vừa phủi quần áo chỉnh trang lại vừa nói. Bà ấy mỉm cười.

- Không sao. Ta lại rất vui khi có người đến đây đấy. Nào, cũng muộn rồi, nếu không ngại, cháu hãy theo ta về nhà nghỉ ngơi, mai hẵng đi tìm tiếp chứ rừng hoang nhiều thú dữ đi săn mồi vào ban đêm, nguy hiểm lắm.

- Dạ vâng. Vậy tốt quá. Cháu cảm ơn bà.

Cô tơi tả, đeo lại balo rồi lẽo đẽo chạy theo sau.

- Bà ơi, sao bà lớn tuổi rồi lại một thân một mình ở đây. Khu rừng này nguy hiểm vậy mà?

Cô tò mò và có chút đề phòng. Cô vẫn có cảm giác bất an nhưng bộ não của cô lại yêu cầu cô nghe theo bà lão đó một cách tuyệt đối đến lạ. Bà lão vừa đi vừa lấy chân tản mấy bụi cỏ ra rồi nói:

- Ta ở đây từ nhỏ rồi. Trước kia có hẳn một bộ tộc cơ. Sau đó khu rừng này được nhiều người để ý tới rồi khai hoang thì người trong tộc đều bỏ đi tìm một cuộc sống mới. Con ta cũng theo họ, ra thành phố sinh sống làm ăn, để lại bà già này ở đây một mình rồi cũng quen.

Nghe bà lão kể mà cô thấy đồng cảm, thương bà vô cùng. Hỏi sao trông bà cụ lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn phải đi kiếm củi, người ngợm lại rách rưới đến như vậy.

Một lúc sau thì đến nơi. Ngôi nhà của bà đã được châm củi cháy ngoài sân sáng choang, đó là một túp nều bằng lá cọ, lùm xùm sập sệ như sắp đổ. Mấy cái chum bị vỡ nằm lăn lóc bốc mùi khủng khϊếp, vài ba cái chén đặt trên bàn ngoài sân đen ngòm như lâu ngày không rửa. Bà đẩy cửa đi vào, chất chỗ củi vừa kiếm thành đống rồi lại gần thắp cây đèn dầu lên. Rót li nước, phủi phủi bụi cái ghế.

- Cháu ngồi đây nghỉ ngơi đi, bà vào trong nấu cơm nhé!

Cô mỉm cười gật đầu. Ngắm nhìn khắp nhà, nó được chia làm hai gian, gian trong chắc là cái bếp rồi, còn bên ngoài có cái bàn để ngồi uống trà, cái giường gỗ cũ kĩ và bên cạnh cái giường là đống củi gỗ xếp chất cao vυ't. Cô gật gật đầu, có chút cảm giác của một cuộc sống hoang dã. Cô toan ngồi thì tiếng thì thầm mang sắc thái nóng vội của bánh bao từ đâu chui ra.

- Đừng ngồi và cũng đừng ăn uống bất kì cái gì cả. Chạy ra ngoài đi và đốt luôn cái nhà. Bà ta là con quỷ chuyên hút máu người đấy.

Cô nghe lời nó nói mà rợn tóc gáy, mắt trợn tròn lên. Khe khẽ hỏi

- Sao thế được?

- Sao chị ngu thế không biết, giữa một cái rừng hoang vu hiu quạnh này tự dưng xuất hiện một người sống, không thấy đáng ngờ sao, rồi người ta bảo theo cũng theo. Hay là bị ma dẫn? Không thể nào, viên đá hỏa lộ đó ngăn ma dẫn nữa mà?

Nhắc đến đấy, Bánh bao chau mày vào suy nghĩ. Cô liền đáp

- Tôi quên để ở nhà rồi.

Bánh bao nhìn cô thở dài chán nản.

- Đúng thật là....Nhanh lên, làm đi. Những người trước kia không quay về được là bị bà ta xử lí đấy. Cái ghế chị ngồi là làm từ xương người, cái rèm ngăn cách phòng bà ấy vào với cái phòng khách này là làm từ tóc người, cái chăn trên giường kia là từ da người và thậm trí li trà bà ấy rót thực chất là máu người đấy.

Cô nghe xong nhìn xung quanh mà đơ ra, người run lên bần bật, tóc gáy dựng đứng lên, đôi chân như chôn tại chỗ, cứng đờ ra. Cô chợt nghe thấy tiếng cọt kẹt của hai thanh kim loại va vào nhau mà rùng mình, chắc chắn một điều rằng bà ấy đang mài dao. Bánh bao thúc giục thêm một lần nữa

- Nhanh lên, sắp không kịp đâu.

- Tôi không làm được. Thật sự...

Bánh bao tức giận

- Chị phải làm, hãy tưởng tượng như mình đang đốt một đống rơm đi. Chị không làm thì chính chị, và thậm chí những người sau này sẽ tiếp tục phải bỏ mạng khi đến đây đấy.

Lúc này, cô nuốt nước bọt một cái, tay siết chặt lại thành hai nắm đấm, cố nhấc đôi chân đang bất động lên rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài, sau đó nhắm chặt mắt lại, tính cầm lấy cái thanh củi đang cháy bùng bùng đó thì bánh bao thét lên

- Không được động vào nó, nó là những con rắn độc bị bà ấy biến ra đánh lừa thị giác đó. Chứ bà ấy sợ lửa thật sự.

Cô nghe xong liền rụt tay lại, mồ hôi chảy ra ròng ròng. Đầu óc hoảng hốt, vội vã lục tìm cái bật lửa trong túi quần rồi bật lên, quẹt một đường dài vào thành nhà. Lá cọ khô gặp lửa liền bén cháy bùng lên, sáng rực cả một khoảng trời. Nhìn ngôi nhà cháy bừng bừng lửa, tiếng la hét của con quỷ vang lên, gầm dữ như muốn sập cả trời đầy man rợn, gió nổi lên càng làm lửa cháy lớn hơn. Cô đứng đó, tay cầm bật lửa mà run lên bần bật. Hai hàm răng nghiến chặt vào nhau vì sợ hãi. Cô chưa thể tin được là mình vừa tự tay đốt cháy một con quỷ. Đang bàng hoàng nhìn đống lửa dần lụi đi thì bánh bao lại hét lên.

- Chạy ngay về phía đông, nhanh lên. Đất này là đất chôn của của thời Thanh, con ma giữ của là đầu đệ của bà ta tu luyện đang quay lại. Nhanh lên, chỉ cần chạy theo hướng đông, nó sẽ không đuổi theo đâu vì hướng đó là hướng mặt trời mọc.

Cô loạng choạng, lúng túng rối bời bứt tóc định vị hướng, thấy bầu trời một hướng có ánh đỏ như máu cô liền chạy ngược lại phía ấy vì giờ đang là lúc mặt trời lặn, ánh sáng mặt trời sẽ chuyển đỏ một góc. Nhận định được hướng, cô ba chân bốn cẳng chạy thục mạng về phía trước không dám quay đầu về phía sau.

Cô cứ chạy, chạy mãi. Một lúc sau, vội vàng bất cẩn cùng với trời tối đen mịt không thấy đường, cô bị vấp phải hòn đá lớn ngã nhào lộn một vòng mới dừng lại thở dốc, trái tim đập thình thịch như gõ trống. Cô đưa tay lên vuốt ngực. Cùng lúc đó, phía đằng xa của khu rừng vang lên tiếng gầm động trời. Sau đó, từ chỗ ấy, chim chóc, bay tán loạn như xổng l*иg. Cô cũng không lạ gì vì nghĩ chắc con ma đó đã về đến nơi. Ngồi bịch xuống, dựa mình vào thân cây, cô nhắm tịt mắt lại một phần vì mệt, một phần để trấn tĩnh lại, đầu cô cứ ong lên như muốn rớt não ra ngoài vậy.

Bánh bao bay lên trước mặt cô. Cô vừa thở vừa hỏi

- Sao ngay từ đầu không nói để tôi không theo bà cụ ấy nữa?

- May là giờ tốt đến nên tôi xuất hiện đúng lúc ngăn chị lại, chứ không là chị đi đời nhà ma rồi. Tôi là tinh động của Bạch Mạn, chỉ được xuất hiện các giờ đã định thôi. Nếu theo chị suốt, Bạch Mạn sẽ bị yếu đi.

- Bạch Mạn?

Cô chau mày khó hiểu.

- Là chồng chị đấy. Cậu ta là Bạch Mạn.

Cô gật gù như hiểu ra rồi đứng dậy, khập khiễng bước đi. Đôi chân của cô dường như đã bị trật khớp rồi, đau nhói nhưng nếu ngồi ở đây mãi, sớm muộn cũng bị thú dữ bắt đi.

- Phải kiếm cái hang hoặc đất chống dựng lều ở thôi. Muộn quá rồi.

Cô nói xong, vừa vịn vào mấy cái cây, vừa bước đi vội vã.a vịn vào mấy cái cây, vừa bước đi vội vã.