Nàng Dâu Của Ma Vương

Chương 5

Cô đi đi lại lại, day day hai thái dương. Bánh bao thở dài, ngồi bất lực:

- Chị cứ đi đi lại lại thế này làm em chóng hết cả mặt.

Cái giọng ngọt sớt thanh thoát của nó khiến cô phải dừng lại, quay qua bẹo một cái thích thú rồi thở dài:

- Haizz... nghĩ cô ấy cũng tội, sống thẳng thắn mà lại bị hại ra như vậy. Với, cô ấy cũng đang giữ trong tay sự sống còn của giáo sư Chu nữa, một người vô tội đó bánh bao à.

- Đúng là đồ bao đồng. Mà chị cũng gan nhỉ, dám hứa với ma, chị có chắc là mình làm nổi không mà hứa bừa?

Bánh bao chau mày giận dỗi, tay xoa xoa hai cái má.

- Chắc là được.

Cô nói rồi, bỏ hết đống sách vở vào hộc bàn. Cô suy nghĩ suốt chiều rồi rút ra kết luận cho bước đầu, chuyển đến lớp cô ta học để theo dõi, tìm được thời cơ lấy lại con dao.Khoác balo lên, đội mũ, trùm khăn len kín mặt rồi tắt điện rời đi. Giờ cũng xế chiều rồi, trời đã mờ mờ tối làm nhiệt độ giảm xuống cực thấp, mang theo những trận mưa tuyết lạnh giá. Cô bước ra ngoài, gió rít lên, thổi qua khiến cô khẽ run lên vì lạnh.

Kéo cao cổ áo bước đi nhanh, sân trường lại trở về trạng thái vắng lặng, đèn sân trường đã được bật sáng. Cô bước nhanh chân xuống bậc đầu của cầu thang thì nghe thấy tiếng thút thít rồi dừng lại. Cô thấy tiếng phát ra là lạ. Cô không quay ngay lại chỉ vén áo để nghe cho kĩ, cô thấy ở đâu đó có tiếng khóc bi thương vô cùng. Cô đảo mắt xung quanh không thấy ai, cả hành lang đều vắng tanh phủ ánh sáng le lói hắt lên từ những ánh đèn sân đầy u ám mà khẽ rùng mình.

Tiếng khóc đó ngày một lớn, nghe rõ hơn, nó phát ra ở trên sân thượng, trên mép mái hiên trước cửa lớp cô. Chậm rãi lại gần, cô ngó đầu ra ngoài hành lang, ngước lên nhìn thì âm thanh đó tắt ngấm đi. Tự dưng gió nổi lớn, hàng cây leo giả rũ từ trên đó xô vào nhau xào xạc. Cô lắc đầu, thầm nghĩ chắc là mình nghe lầm rồi quay lại bước đi nhanh.

Ra đến ngoài cổng, cô thở dài, đôi chân của cô cóng quá, bước đi nặng nhọc vô cùng. Đoạn đường về nhà cũng không xa nhưng sự vắng lặng này vẫn khiến cô vội vã. Giờ đang là mùa đông, mọi người thường sẽ về nhà sớm đoàn tụ cùng gia đình bên bếp lửa, bàn ăn, hoặc xem tivi,...nghĩ đến đây mà cô thấy nhớ nhà quá.

Cô xỏ tay vào túi áo, bước đi ngày càng chậm hơn vì cóng cho đến khi, cô bỗng có cảm giác ai đó đang theo phía sau mình, tiếng bước chân rất êm, rất nhẹ nhàng đạp trên lớp tuyết. Cô không quay lại, bước ngày một nhanh hơn người đó cũng đi vội hơn rồi cô bỏ chạy, chạy thục mạng một đoạn dài rồi thì dừng lại thở hổn hển, quay phắt lại nhìn để chắc chắn mình không bị đuổi nữa.

Bỗng từ phía trước cô, một bàn tay to lớn, lạnh buốt đặt lên vai, giật mình một cái, một cảm giác tê lạnh chạy dọc sống lưng. Cô run lên lẩy bẩy sợ hãi, từ từ lấy ra từ trong túi áo một con dao dọc giấy rồi nhanh tay vung về phía người đó cực lực, mắt vẫn nhắm tịt lại vì sợ. Một lúc sau, cô không thấy động tĩnh gì nữa liền mở mắt ra, từ từ quay lại nhìn. Chợt một bóng đen chớp nhoáng cái đã bế cô lên mà bước đi, phải hắn chỉ bước đi nhưng với tốc độ xé gió. Cô vùng vẫy, hoảng loạn.

- Đừng... đừng bắt tôi... tôi không có gì cả... làm ơn... cứu... cứu...

Cô hét lên, một bàn tay chặn miệng cô lại khiến cô càng hoảng, tay đấm hết sức vào người đó nhưng cô có cảm giác, hắn không biết đau là gì, vẫn bước đi nhanh về phía trước. Qua một ánh sáng le lói phát ra qua ô cửa sổ của một ngôi nhà, cô liền mở to mắt ra nhìn kẻ đang bắt mình đi là ai. Rồi cô vuốt ngực thở dài giận dữ.

- Ngài đừng có làm mấy chuyện đường đột như vậy nữa được không? Ta bị hù đến rớt tim ra ngoài luôn rồi này.

Nhìn gương mặt điển trai nhưng lạnh lùng của hắn mà cô thấy an tâm, một cảm giác an toàn tuyệt đối khó tả dẫu biết hắn không phải là người bình thường. Hắn nhếch mép cười lạnh.

- Nếu ta nói với em thì em để ta đưa về nhà à?

Cô chợt thấy có gì đó sai sai rồi vùng vẫy.

- Không... để tôi xuống... tôi có thể tự đi được... nhỡ ai thấy ngài rồi lại lắm chuyện... nhanh, để tôi xuống.

Hắn hằn giọng

- Im nào!

Lời của hắn như có ma lực vậy, làm cô liền ngoan ngoãn nghe theo. Hắn thấy vậy thì mỉm cười. Một lúc sau đến nhà, cô bước xuống, khập khiễng móc chìa khóa ra mở cửa. Hắn chau mày nhìn đôi chân cô.

- Chân làm sao vậy?

Cô vén tóc cúi nhìn thì lắc đầu

- Không sao. Chắc là bị cóng thôi.

Hắn hừm một cái rồi lại gần nhấc bổng cô lên, bế vào trong nhà. Cô hoảng quá không kịp phản kháng. Vào trong, hắn nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống ghế sofa. Vung tay một cái, đèn điện, lò sưởi trong nhà đều được bật sáng trưng. Cô nhìn chăm chăm hắn rồi thắc mắc

- Ngài không sợ ánh sáng à?

Hắn nhẹ nhàng cởi giày rồi đặt chân cô lên đùi.

- Ta là thần chứ có phải là ma đâu mà sợ.

- Là thần? Giống thần tiên không sợ gì đó hả?

-Thần khác, tiên khác.

Cô ồ lên một tiếng rồi im lặng, chăm chú nhìn hắn làm. Tay hắn nhẹ nhàng vuốt lên đôi chân cứng đơ vì giá của cô, một luồng khí màu đỏ huyền ảo xuất hiện xung quanh. Cô dần dần cảm thấy ấm hơn sau đó thì thoải mái vô cùng. Làm xong, hắn lại nhẹ nhàng đặt chân xuống rồi đứng dậy ngồi bên cạnh cô. Cô nhìn đôi chân, lắc lư thử thì không thấy đau nữa liền dương ngón tay cái lên:

- Kì diệu thật. Một like!

Hắn phất quạt tự đắc. Cô bịu môi "Không ngờ cũng có lúc ma vương lại ấm áp chu đáo như vậy!"

Giọng nói của hắn cắt ngang dòng suy nghĩ vớ vẩn của cô.

- Em được lắm, dám thông đồng với oan hồn. Rồi khi làm không được bị bắt đi thì tính sao?

- Lúc đó túng quá, chỉ nghĩ thế nào thì nói thế đó.

Lời của hắn nghe như là lời đe dọa nhưng lại có phần chọc ghẹo cô. Cô phụng phịu, không ngờ hắn lại biết nhanh như vậy. Gõ nhẹ vào đầu cô một cái rồi đứng dậy.

- Tốt nhất đừng để bị bắt trước khi ta đến rước dâu đấy. Không thì không lãnh được hậu quả đâu.

Nói rồi hắn đáp cho cô một chiếc vòng cổ có viên đá nhỏ hình tam giác màu đỏ kì bí nói:

- Đeo viên đá này vào, mùa đông không sợ bị cóng nữa.

Dứt lời, hắn liền rời đi. Bánh bao từ trong balo chui ra.

- Hai người lần sau tình tứ nhớ để ý người ta chút nhé. Cho hẳn viên đá hỏa lộ cơ à.

- Viên đá hỏa lộ?

Cô tò mò

- Là viên đá có tác dụng truyền nhiệt của ma vương, cả giới ma tộc chỉ có một viên thôi đấy.

Nghe thế thôi mà cô bỗng cảm thấy sung sướиɠ, trái tim ấm áp vô cùng.

...

Ngày hôm sau, cô phải đến trường sớm để sắp xếp hồ sơ chuyển lớp. Vừa bước vào sân chính, cô đã thấy ồn ào một góc trước dãy tầng học của cô. Mọi người đang xúm lại bàn tán, một số lại gấp gáp gọi điện. Cô tiến lại gần, len vào nhìn thì thấy có người nằm đó, cô tò mò cố thò đầu vào thì thấy một cô gái nằm bất động trên vũng máu lớn vẫn còn lỏng. Trông cô ta thật khủng khϊếp, phần đầu thì vỡ nứt vỏ sọ, mắt vì tác động mạnh mà lòi cả ra, tay và chân bị gập khúc đến gãy nhô cả xương, nhìn thấu thịt đã bị thối rữa.

Cô khϊếp đảm, bịt lấy miệng để không hét lớn "Đây chẳng phải là cô Sở An, kẻ đã ra tay với cô Cúc Minh sao?... Chuyện gì đã xảy ra...?" Mọi người bàn tán xôn xao.

- Mới sáng ra, tầm tiếng trước không biết sao lại lên sân thượng rồi tự tử

- Ngã đến tai hại như vậy, uổng cho một người trẻ tuổi tài năng.

Một số sinh viên khoa y, lắc đầu

- Không biết trước khi chết uống cái gì mà mới được tí giờ đã thối rữa rồi?

"..."

Cô sợ đến run người, mặt tái méc lại, xanh như rau cải. Bỗng từ sau, có một lực hút kéo cô ra khỏi đám.

- Có phải cô làm không? Cô đã hứa là để pháp luật xử lí rồi mà?

Cô giận dữ nhìn Cúc Minh. Cô ấy hôm nay mặc một bộ vest trắng thanh lịch, mái tóc xoăn sóng thả bồng bềnh, khuôn mặt thanh thoát xinh đẹp nhưng lại nhợt nhạt trắng bệch, tay cầm một chiếc ô màu đen nhìn về phía Sở An nằm:

- Không phải tôi. Là do ả tự gây ra.

Cô ngạc nhiên ngước nhìn cô Minh. Cô chỉ về hướng Sở An, cô ta đang được các vị y tá bế lên giường rồi chuẩn bị cho lên xe, nhưng không hiểu sao lại không nhấc được lên để đặt vào giường chuyển. Ai cũng hét lên rằng có một lực hút lớn khiến cái xác dính chặt vào mặt sân. Cô nhìn kĩ hơn khi đám người đó sợ hãi tản ra, trên người ả ta có một cô gái mặc đồng phục của sinh viên đầu tóc bù xù, chân tay xước xác, thâm đen lại đang cười khúc khích nhảy nhảy trên đó. Mỗi lần nhảy lại khiến ả hộc máu mồm chảy ra. Cô nhìn mà khẽ rùng mình, gai ốc nổi lên rần rật, quay qua nhìn Cúc Minh dò xét.

- Cô học sinh đó cũng từng là học trò của tôi, khi tôi bị gϊếŧ, cô bé đã nhìn thấy cảnh đó. Ả ta biết được vậy nên đã có một cuộc ẩu đả tại sân thượng khách sạn nơi nghỉ của chuyến lưu diễn đó khiến cô bé ngã xuống chết ngay tại chỗ giờ quay lại trả thù.

Cúc Minh nhún vai, khẽ thở dài:

- Haizzz... tôi còn chưa kịp làm gì! Thù cũng đã hết, hôm nay tôi phải đi rồi. Dù sao cũng cảm ơn, cô gái nhỏ. Nếu cô coi tôi là một người bạn, hãy tìm xác tôi theo như tờ giấy tôi đặt trong cuốn sổ đỏ và chôn cất bên cạnh mộ Hàn Thuyên nằm trên đỉnh núi K nhé!

Cô nhìn Cúc Minh, cô ấy cười với cô một nụ cười thân thiện. Cô bỗng thấy trong lòng man mác buồn.

- Vậy sao, cô sẽ đi đâu?

- Đi luân hồi chứ đi đâu.

Nói xong, cô ấy trợn mắt, quát lớn về phía cô học sinh:

- Đủ rồi, đi thôi.

Cô học sinh nghe vậy thì giật mình, dừng lại, bước xuống rồi lẳng lặng bước vào một vòng tròn lốc xoáy.

- Cô ta nghe lời cô vậy sao?

- Tôi là giáo sư của nó mà.

Nói rồi, cô đặt tay lên vai cô, mỉm cười lần nữa rồi bước vào vòng luân hồi. Cô nhìn theo mà buồn buồn. Lúc này, Sở An đã được đưa vào xe cứu thương và rời đi. Cô trầm mặc, lại kết thúc một cuộc đời ngắn ngủi. Con người thật là, sống cũng chỉ có một lần, sao cứ nhất thiết phải chà đạp lên nhau mà sống để rồi nhận một cái kết không đáng như vậy.

- Tôi sẽ giúp cô.