Đêm hôm ấy, cô không tài nào ngủ được, cứ đi đi lại quanh phòng, lo lắng vô cùng.
- Làm sao bây giờ? Mình có nên đi tìm thầy cúng không?
Cô nghĩ ngợi bông lung rất nhiều, chợt đèn trong nhà bỗng vụt tắt. Cô hơi hoảng
- Sao giữa thành phố lại mất điện vào giờ này?
Nói rồi cô đi lục tìm cây nến đốt lên. Ngọn nến vừa bừng cháy thì cánh cửa sổ bật mở, một ngọn gió xộc thẳng vào căn phòng buốt lạnh khiến cô sởn gai ốc khẽ rùng mình, ngọn nến cứ như vậy mà tắt phập đi. Cô chậm rãi đóng cửa, cầm bật lửa và thắp lại, vẫn tình trạng cũ, cánh cửa bật mở và ngọn nến một lần nữa vụt tắt. Quyết định châm nến thêm một lần nữa, lần này cô dùng hai tay che chắn cho ngọn lửa, căn phòng trở về trạng thái im lặng như tờ. Cô thở dài.
- Do mình nghĩ nhiều rồi?
- Em có thể cho ta biết, em đang nghĩ nhiều chuyện gì không?
Giọng nói ma mị từ đâu đó vang lên, cô nhìn khắp phòng tìm kiếm. Một cảm giác tê lạnh chạy dọc sống lưng đến nổi da gà.
Từ bên ngoài, một luồng khí màu đen xì bay qua cửa sổ vào phòng cô, hắn xuất hiện, trên tay cầm cây quạt khẽ phe phẩy, nhìn cô mỉm cười lạnh lùng.
Cô đơ người ra, mắt mở to hết cỡ nhìn đăm đăm vào hắn
- Ngài đã hứa sẽ để ta ở bên ba mẹ đến khi họ rời đi mà... sao giờ ngài lại đến đây?
Cô trầm giọng, trong lời nói có chút run rẩy lo sợ. Cô cứ ngỡ rằng hắn thất hứa, đến bắt cô đi luôn chứ. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc giường, ngắm nhìn chiếc quạt được thiết kế đặc biệt tinh xảo nhưng có chút kì dị, không thể tả nổi.
- Ta có nói đến đón em sao?... Ta có hứa sẽ không được đến thăm vợ mình à?
Hắn liếc nhìn cô, miệng nhếch cười. Cô buông chút thở dài nhẹ lòng, gượng cười:
- À... ngài không đến đón ta... nhưng ta vẫn ổn... không ốm đau gì... ngài biết rồi đấy, giờ thì ngài có thể đi rồi.
Hắn dùng một ma lực, kéo cô lại gần, ngồi vào trong lòng mình. Cô không thể hoạt động cơ thể, cứ thế bị kéo tới trong hoảng hốt. Ngồi trong lòng hắn, nhìn chằm chằm vào gương mặt điển trai của hắn với cự li gần làm cô hơi nóng. Lúng túng, định đứng dậy liền bị hắn ghì lại.
- Nhẹ hơn rồi... hôm nay ta có quà cho em...
Hắn nhỏ giọng, thì thầm vào tai khiến những giây thần kinh của cô như muốn đứt hết ra vậy.
- Qùa... quà cho ta? Không cần khách sáo như vậy đâu...
Cô có cảm giác bất ổn trong món quà của hắn. Hắn lấy ra từ trong túi một con chim cũng chả phải chim mà bánh bao cũng không đúng. Nó to tròn vỏn vẹn bằng cái bánh bao, trắng như củ cải đường, hai cái cánh giống cánh chim nhỏ xíu cùng hai cái dâu trên đỉnh đầu.
- Đây là thú cưng của ta... nó có thể sẽ giúp ích cho em đấy!
Con thú nằm trong bàn tay cô, trông dễ thương vô cùng. Trong một khoảnh khắc nhỏ, cô bỗng quên đi sự lo sợ về hắn mà vui vẻ với con thú, mỉm cười rạng rỡ.
- WOA... dễ thương quá, ngài cho ta thật ư, vậy ta xin đa tạ. Từ nay ta sẽ gọi mi là... ừm... bánh bao nhé!
Đôi mắt cô long lanh thích thú nhìn bánh bao cười tươi. Hắn nhìn gương mặt tươi tắn của cô cũng vô thức mỉm cười theo.
- Lúc nãy em vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta... em đang bận bịu nghĩ chuyện gì vậy?
Cái giọng lạnh ngắt của hắn kéo cô trở lại với thực tại, cô tức thời đã quên mất nỗi sợ hãi về ông chồng ma vương này. Đứng phắt dậy, lùi lại về sau, cô cười trừ.
- À... không có gì đâu. Ngài không cần phải bận tâm.
Hắn đứng dậy, lại gần cửa sổ, nhìn về phía vầng trăng khuyết và nói:
- Thằng nhóc đó kiếp trước cũng là con của cô ta. Vì kiếp trước phạm trọng tội, chưa tu đủ kiếp đã trốn đến nhân gian bám víu lấy cô ấy nên mới bị trừng phạt như vậy. Giờ nó không chịu theo về, cứ bám riết lấy bà dì em mà vô tình hút dương khí khiến cô ta thành ra như vậy...
Cô chăm chú nghe, chậm rãi bẽn lẽn lại gần hắn. Cầm mép ống tay áo giật giật, hắn quay lại thấy cô đang nhìn hắn chằm chằm.
- Dì ấy là dì tôi... tôi không thể thấy chết mà không cứu... ngài có cách nào giúp tôi không?
Hắn mỉm cười đầy hàm ý:
- Vậy ta được lợi gì?
Cô nghệt mặt ra
- Ta thì làm gì còn cái gì cho ngài nữa. Làm ơn đi!
Thấy cô nũng nịu mà hắn hơi đơ đơ. "Dễ thương quá!". Hắn cúi xuống, sát lại mặt cô, ngón tay trỏ chỉ chỉ vào má. Cô nhận ra ý của hắn khẽ đỏ mặt ngượng ngùng nhưng nghĩ đến dì, cô đành nhắm tịt mắt lại, hôn hắn. Ngay lúc đó, hắn quay mặt ra, hai đôi môi chạm vào nhau, cảm giác như bị điện giật khiến cô giật mình mở to mắt và lùi lại. Đưa tay chạm môi, bàng hoàng:
- Ngài... ngài ăn gian!
Hắn đứng thẳng người lại, cười ranh mãnh.
- Ngày mai, em kêu dì đốt cho nó một bộ đồ, rồi lấy sương mai canh ba, cho dì nhỏ mắt. Sau đó dắt thằng bé ra cổng.
Hắn nói rồi hóa thành một màn khói đen và bay đi. Cô nhìn theo hắn, cái hình ảnh và nụ hôn ban nãy vẫn còn in trong trí cô, nụ hôn đầu cứ vậy mà trao cho một người đàn ông xa lạ lại không phải là người bình thường, thật sự có chút bối rối tủi thân.
...
Ngày hôm sau, từ sáng sớm tinh mơ, mặt trời còn chưa lên, cô đã sang phòng gọi dì dậy.
- Dì ơi...
Dì cô ngáp ngủ, ra mở cửa.
Cô bước vào, tay nắm lấy tay dì. Dì cô ngạc nhiên
- Sao lại dậy sớm thế?
Cô hít sâu rồi nói tiếp
- Dì nghe kĩ những lời sau con nói nhé!
Cô kể cho dì út nghe về đứa bé. Dì ấy khóc, khóc đến đỏ cả mắt. Kể xong cô ôm lấy dì và nói.
- Bây giờ dì hãy tìm cho bé một bộ đồ mới rồi lấy chút nước mà cháu đã chuẩn bị đặt ở bên ngoài nhỏ vào hai mắt.
Dì út nghe theo, lau đi giọt nước mắt, đứng dậy đi làm những gì cô vừa bảo. Đốt xong bộ quần áo, dì nhỏ mắt như lời của cô dặn, sau đó cô cùng dì ra ngoài cổng. Vừa mở cửa ra, qua màn sương còn sót lại của ban đêm, họ thấy có một bóng hình bé nhỏ đang đứng ngoài cổng, đá đá mấy viên sỏi. Dì ấy nghẹn ngào lại gần. Thằng nhóc đáng yêu trong bộ đồ nhỏ nhắn màu trắng xinh xắn. Dì nhìn cô, cô gật gật đầu, út cúi xuống, ôm trầm lấy thằng bé rồi khóc nức nở.
- Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi... hức... hức... mẹ đã không bảo vệ được con... mẹ xin lỗi.
Thằng bé vỗ vỗ bàn tay nhỏ xíu . Cô cũng cúi xuống, mỉm cười:
- Có lẽ kiếp này em chưa có duyên với chúng ta, hãy tu tập thật tốt để kiếp sau chúng ta lại là một gia đình thực sự nhé. Còn bây giờ đã đến lúc em phải đi rồi, nếu còn ở lại thì sinh khí mẹ em sẽ cạn mà ra đi mất. Em yêu mẹ mà đúng không?
Thằng bé gật gật đầu. Một hồi sau, dì bỏ bé ra, thằng bé vẫy vẫy tay tạm biệt rồi đi vào một vòng xoáy đen xì. Dì òa lên khóc lớn, quay lại ôm trầm lấy cô. Cô cũng ôm dì an ủi. Thật thương út, thương cả thằng bé ấy nữa.
....
Ngày hôm sau, cô phải trở về để chuẩn bị đồ đi nhập học.
- Mẹ ơi...
Từ ngoài cổng đi vào, cô đã hét ầm lên gọi lớn. Ba cô ngồi ngoài vườn, gấp phập tờ báo vào ra hiệu.
- Về đến nhà là lại "mẹ ơi" !
Nghe cái giọng cáu kỉnh của ông cô mỉm cười, chạy lại ôm cổ ông
- Ba à... ba ơi... con đi chơi về rồi....
Ông không giận, mỉm cười:
- Về rồi là tốt, mai phải nhập học rồi, tính ở kí túc xá hay là ở trọ riêng đây?
Ông dứt lời, bà bê đĩa bánh lại gần.
- Tất nhiên là ở ngoài rồi. Ở kí túc xá không thoải mái đâu. Mẹ đã nhờ bạn ở đó chuẩn bị cho con một căn nhà nhỏ rồi. Mai sẽ có người đến đón con.
- Mẹ là chu đáo nhất.
Cô ôm lấy bà. Lúc cô đòi đi học đại học nội thành, ba mẹ cô đã rất tức giận. Họ không hề muốn cô xa nhà phần lớn nguyên do là vì những gì lúc trước xảy ra, nhưng sau đêm ấy với cô cứ nằng nặc đòi nên họ đành miễn cưỡng chấp nhận.
----
Một ngày mới lại lên, cô phải dậy từ sớm để kịp về phòng để đồ rồi lên trường. Tạm biệt ba mẹ, cô háo hức vô cùng về một cuộc sống sinh viên, độc thân, độc lập đang chờ đợi.