Đã Nói Sẽ Mời Tôi Đi Đào Quặng Mà

Chương 36: Bắt tay vào làm việc

Chưa đến mười giây sau, đám dây leo cuộn chặt lại lần nữa giãn ra, trở lại vị trí cũ.

Con thú vừa bị bao phủ giờ đã không còn dấu vết, như thể chưa bao giờ tồn tại.

Mà cỏ dại trên đầm lầy, những giọt sương dường như còn trở nên trong suốt động lòng người.

Mọi người: “…”

Ngay cả Kỷ Vân Đình cũng ngạc nhiên: “Đây là loài Drosera đặc trưng của tinh cầu này sao? Thật hung tàn.”

Giây tiếp theo, cậu trở nên phấn khích: “Nhanh lên, hái một ít mang về, chất nhầy này chắc chắn có thành phần của thuốc an thần hoặc thuốc mê, có thể chiết xuất! Còn cả thân và lá nữa, chắc chắn rất dai, còn...”

Bàn tay ấm áp đặt lên đầu cậu, cắt ngang câu nói.

Kỷ Vân Đình mơ màng ngẩng đầu lên.

Mục Cảnh Dư bất đắc dĩ nhìn cậu, nhấn nút bộ đàm trầm giọng ra lệnh: “Đội 2 nghe lệnh, vĩ bắc 32, kinh đông 18 độ, thực vật biến dị hệ tinh thần, cấp A… Bắt tay vào làm việc.”

Kỷ Vân Đình: “???”

Cơ giáp rải rác bốn phía không nhúc nhích, sau khi Mục Cảnh Dư ra lệnh xong, anh mở màn hình trí não, chậm rãi lật xem.

Lại nhìn mấy người Phàn Lâm Đào bắt đầu thu dọn thiết bị.

Kỷ Vân Đình tiến đến gần: "Phàn thượng tá, những cây Drosera đó... làm sao anh biết chúng là loại thực vật biến dị hệ tinh thần?"

Phàn Lâm Đào gấp lại một chiếc máy nhỏ cao đến đầu gối người trưởng thành đưa cho người bên cạnh, nói: "Hệ tinh thần của những thực vật này có lẽ thuộc loại ẩn nấp cho nên khi thiết bị tuần tra quét qua, chúng không bị phát hiện ra. Nhưng vừa rồi khi chúng tấn công, hệ thống đã cảnh báo."

Y đưa tay, cho cậu xem một biểu tượng tam giác nhấp nháy trên màn hình trí não của mình rồi bổ sung thêm: "Khi cậu chuyển sang bộ phận khác, đổi thiết bị, chúng tôi sẽ đồng bộ cảnh báo của hệ thống giám sát cho cậu."

Kỷ Vân Đình: "… Ồ."

Phàn Lâm Đào nhớ lại cậu vẫn hơi do dự, ngừng một chút rồi nói: "Tham gia liên đội trinh sát sẽ khá nguy hiểm, nếu cậu không muốn gia nhập, chúng tôi cũng không ép buộc."

Kỷ Vân Đình: "Ừm, tôi sẽ suy nghĩ kỹ."

Người đàn ông trung niên bạc liếc nhìn: "… Có cơ hội vào quân đội mà cậu lại không vui?"

Kỷ Vân Đình: "Tôi không phải không vui."

Cậu thành thật nói: "Chủ yếu là vì nghèo, tôi muốn kiếm tiền. Quặng sư có lương cao còn trích phần trăm.”

Mọi người: "…"

Đúng lúc này, một đội cơ giáp xuất hiện trên bầu trời, trong nháy mắt vượt qua đỉnh đầu bọn họ, gào thét mà đi.

Mục Cảnh Dư buông tay: "Các cậu ở lại đây."

Lời chưa dứt, anh đã đến trước cơ giáp cách đó mấy mét, nhảy lên cơ giáp.

Kỷ Vân Đình chớp mắt một cái, cơ giáp màu đen đã biến thành một chấm đen nhỏ, biến mất khỏi tầm mắt.

Những cơ giáp rải rác xung quanh vẫn không rời đi, tiếp tục ở lại trong khoảng cách xa.

Phàn Lâm Đào gọi cậu: "Qua đây, xem bọn họ xử lý cây Drosera thế nào."

Camera giám sát vẫn mở, mọi người đều tụ lại trước màn hình, chăm chú nhìn đám cỏ dại trên màn hình.

Kỷ Vân Đình cũng tò mò nhìn theo.

Cơ giáp có thể phi hành xuyên qua vũ trụ, tốc độ không phải phi hành khí có thể so sánh được. Chỉ trong vài nhịp thở, Mục Cảnh Dư cùng đội cơ giáp thứ hai đã đến khu vực của cây Drosera, lơ lửng trên không trung.

Nhưng bọn họ vẫn chưa hành động.

Phàn Lâm Đào giải thích: "Những loài thực vật hệ tinh thần thường dễ đối phó vì chúng không thể di chuyển, được xếp loại A vì khả năng ẩn nấp của mình, có lẽ thượng tướng muốn thử nghiệm năng lực của chúng nó, thu thập dữ liệu cho đội công binh."

Kỷ Vân Đình cũng đã hiểu ra.