Đã Nói Sẽ Mời Tôi Đi Đào Quặng Mà

Chương 22: 62233, xuống đây

Kỷ Vân Đình theo bản năng né tránh.

Đối diện: "?"

Đúng lúc đó phía trước lại có vài chiếc cơ giáp đáp xuống liên tiếp, tất cả đều cao hơn cơ giáp của cậu đồng loạt vây cậu lại.

Sau đó cái đinh ba cậu đang cầm ở tay phải bị giật mất.

Kỷ Vân Đình vội vàng ôm lấy cánh tay của cơ giáp đen: "Chờ đã, chờ đã!"

Cơ giáp đen dừng lại.

Kỷ Vân Đình liếʍ môi, nói: "Con sâu này vẫn còn tươi mới... Cái đó, có nướng được không?"

"..."

Hiện trường im lặng như tờ.

Kỷ Vân Đình hiểu ra, bèn lặng lẽ buông tay: "Không được thì thôi."

"..."

Trên màn hình, con số 3529 lại xuất hiện lần nữa: "Đây là một loại tinh thú mới, không xác định được nguy cơ và loại bệnh tật, không thể ăn bừa bãi."

Kỷ Vân Đình: "... Ồ."

Thì ra 3529 chính là chiếc cơ giáp đen trước mặt.

Cơ giáp đen nâng cái đinh ba lên, quan sát kỹ lưỡng rồi hỏi cậu: "Cậu xử lý nó thế nào?"

"Xử lý?" Kỷ Vân Đình khó hiểu: "Đây chỉ là một con ấu trùng còn chưa trưởng thành thôi mà."

Cơ giáp đen: "... Cậu có thấy đau đầu hay khó chịu gì không?"

Kỷ Vân Đình: "... Không có."

Mã số của Khúc Chi Phong đột nhiên nhảy ra: "Không hổ là anh, lão đại, anh giải quyết nhanh thật đấy… còn nữa, anh đổi kênh làm gì?"

3529: "Gọi quân y xuống đây."

"Hả? Kỷ Vân Đình bị thương? Đợi đã, tôi tới ngay!" Mã số của Khúc Chi Phong lại biến mất.

Kỷ Vân Đình ngơ ngác: "Thượng tướng?"

"Ừm." 3529 lại lóe lên: "Cậu có thùng L không? Bỏ cái thứ này vào đi."

Kỷ Vân Đình: "Có."

Cậu lấy thùng L ra rồi phóng to.

Cơ giáp đen tiện tay lột con ấu trùng xuống, ném vào trong thùng.

Sau đó quay sang những người khác: "Vào kiểm tra, đừng để xảy ra thêm bất ngờ nào."

"Rõ."

Những chiếc cơ giáp bên cạnh lần lượt nhảy xuống hố.

Kỷ Vân Đình nhìn theo mà lòng thèm thuồng.

Mục Cảnh Dư quay đầu lại, giọng điềm tĩnh: "Cậu không dọn dẹp chiến trường đàng hoàng, lại chạy vào tổ tinh thú làm gì? Khi huấn luyện, Khúc Chi Phong không nói với các cậu đừng chạy lung tung sao?"

Kỷ Vân Đình: "… Không cẩn thận rơi xuống.”

Mục Cảnh Dư: "..."

Tiếng gầm rú vang lên.

Một chiếc phi hành khí từ trên trời hạ xuống, đáp cách vài mét.

Sau đó một người đàn ông mặc quân phục từ phi hành khí nhảy xuống, mang theo một cái thùng lớn tiến nhanh về phía này.

"62233, xuống đây." Kênh liên lạc gần đó vang lên một giọng nói xa lạ.

62233, đó là mã số quân đội của Kỷ Vân Đình.

Cậu chớp mắt, tháo mũ bảo hiểm ra, mở cửa khoang điều khiển rồi đứng vào vị trí cửa khoang, bấm bảng điều khiển để thang máy hạ xuống.

Vừa bước từ cơ giáp cao mười mấy mét xuống, cậu đã bị người đàn ông mặc quân phục đội cho một chiếc mũ bảo hiểm.

Sau đó anh ta đứng bên cạnh, cầm một thứ giống như bảng điều khiển xem xét.

Kỷ Vân Đình đứng ngẩn người, không dám động đậy cũng không dám nói nhiều.

Bên cạnh đột nhiên có một bóng người đáp xuống.

"Thế nào? Tinh thần lực có tổn thương không?"

Là Mục Cảnh Dư.

Anh hỏi người đàn ông đang cầm bảng điều khiển.

Kỷ Vân Đình đội chiếc mũ bảo hiểm nặng trĩu, mắt cứ liếc về phía Mục Cảnh Dư.

Hơn một tháng không gặp, Mục Cảnh Dư vẫn mặc bộ quân phục gọn gàng, tay phải đeo đai bảo vệ cổ tay, đi giày quân đội, đầu đinh, chân dài, vừa đẹp trai vừa ngầu.

Mắt người đàn ông kia không rời khỏi màn hình, mặt lộ vẻ khó hiểu: "Không, cậu ấy không bị làm sao cả."

Mục Cảnh Dư nhíu mày, nhìn về phía Kỷ Vân Đình.

Kỷ Vân Đình đứng thẳng lưng.

Mục Cảnh Dư hơi ngừng lại, sau đó mới mở miệng: "Kể chi tiết lại quá trình cậu gặp con tinh thú vừa rồi đi."