Trên kênh chung, một âm thanh hiện lên có mã số 62213.
Kỷ Vân Đình không nhớ rõ đó là ai, tiếp tục chạy ra ngoài, khi đã chắc chắn khoảng cách đủ an toàn rồi mới dừng lại, dựa vào trí nhớ, mở bảng điều khiển bản đồ.
Bản đồ radar tải xuống chỉ khoảng trăm kilômét vuông, ngoài phạm vi đó thì toàn là khoảng trắng. Vị trí cậu đang đứng hiện lên một biểu tượng cơ giáp nhỏ, bên cạnh có một điểm sáng màu xanh lá, xa xa có một điểm sáng màu đỏ.
Điểm xanh lá chắc là đồng đội có mã số 62213, còn điểm đỏ chính là điểm nhiệm vụ.
Kỷ Vân Đình liếc nhìn phi thuyền vẫn còn đang thả cơ giáp xuống cùng với tiếng la hét thảm thiết vọng lên không ngừng, cậu suy nghĩ một lúc, điều khiển cơ giáp đi về phía điểm nhiệm vụ.
Vừa đi, cậu vừa thử chỉ huy cơ giáp cử động tay, nhảy nhót vài cái, sau đó bắt đầu chạy nhẹ, gặp phải đá thì thử nhảy qua.
Quả như Khúc Chi Phong đã nói, điều khiển cơ giáp bằng tinh thần lực thực sự không có gì khó khăn, thậm chí cậu không cần cử động, chỉ đứng đó dùng tinh thần lực là có thể tiến tới, còn nhẹ nhàng hơn cả việc cậu tự bước đi.
Kỷ Vân Đình cảm thấy tự tin hơn hẳn.
Cậu nhìn vào bản đồ, bắt đầu chạy nhanh.
Vừa bước vào phạm vi điểm đỏ, cậu phát hiện ra xung quanh không còn là những tảng đá xám xịt. Có những đôi cánh trong suốt cực lớn, tứ chi hình đốt có lông tơ, còn có não thú hình răng cưa đáng sợ cùng với xác thú đẫm máu.
Tư duy Kỷ Vân Đình không cẩn thận phát tán. Máu là màu đỏ, vậy thì......
Những tiếng hét đau đớn trong kênh chung cuối cùng cũng ngừng lại.
Khúc Chi Phong nói: "Rất tốt, không có ai gãy xương nặng, tiếp theo mọi việc giao cho các cậu, thu gom đủ thì gọi tôi đến đón các cậu."
Lời vừa dứt, bầu trời bỗng vang lên tiếng ầm ầm trầm thấp, ngay sau đó phi thuyền bay vυ't lên, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một chấm đen nhỏ rồi biến mất ở đường chân trời.
Kỷ Vân Đình: "..."
Quay đầu lại nhìn, vẫn chưa thấy bóng dáng những người khác.
Cậu còn đang thắc mắc thì kênh chung bắt đầu có người lên tiếng.
"Ai kéo tôi dậy với, tôi đứng không nổi!"
"A a a a a, con đường này xảy ra chuyện gì thế?"
"Ở đâu, ở đâu? Tôi không tìm thấy điểm đến."
"Nhấn nút xanh, bản đồ sẽ hiện ra."
…
Ba mươi mấy người đều đồng loạt nói chuyện, kênh chung toàn là mã số hiện lên, tiếng nói loạn xạ gần như không nghe nổi nữa.
Tốn sức hơn cả việc sử dụng tinh thần lực.
Kỷ Vân Đình do dự một chút, hạ thấp âm lượng kênh chung xuống, quyết định bỏ mặc bọn họ mà bắt đầu thu gom vật liệu.
"Cánh để vào thùng C." Cậu mở ghi chú trên quang não, nhìn vào bảng điều khiển, từ trong ca bin để thùng C bắn ra một hộp vuông nhỏ, hai cánh tay cơ giáp chỉ có hai ngón tay nhẹ nhàng đâm một cái. Hộp vuông nhỏ "Phụp" một tiếng biến thành một chiếc thùng phẳng to.
Kỷ Vân Đình đối chiếu với đôi cánh bị gãy trên mặt đất, xác nhận có thể chứa vừa, bắt đầu chậm rãi nhặt cánh lên, bỏ vào trong.
"Rắc!" Gãy mất rồi, chẳng phải nói tinh thú là da đồng cốt sắt sao?
Cậu nhìn trái nhìn phải, thấy đồng đội còn chưa đến, xấu hổ nhặt phần cánh bị gãy cho vào thùng.
Trong lúc Kỷ Vân Đình đang chậm chạp thu thập đồ thì ở trên phi thuyền, Khúc Chi Phong đang theo dõi màn hình giám sát dưới mặt đất, phấn khởi tán gẫu trong nhóm nhỏ:
"Ha ha, Kha Lâm à, cô đúng là biết chọn người đấy!"