“Ê, mới sáng ra cậu xụ mặt làm gì?”
Thương Tự Chiêu buồn bực liếc Sở Anh ngồi bên cạnh mình. Không sai, cuối cùng hôm nay cậu ta cũng được ngồi trên xe của anh họ, cho dù phải cùng Sở Anh đến trường, cậu ta cũng nhịn, đàn ông con trai co được giãn được.
Sở Anh không muốn để ý đến Thương Tự Chiêu.
Cô vừa ngủ dậy đã thấy Thương Trú lại lần nữa từ chối lời mời kết bạn của mình, tâm tư của người lớn tuổi đúng là khó đoán.
Sở Anh mà buồn bực thì bắt đầu giày vò Năm Ba: Bé Ba, vì sao lại không có hiệu nghiệm với Thương Trú nhỉ?
Năm Ba lạnh mặt: [Cô đổi xưng hô khác được không?]
Sở Anh: Không tiện cho lắm.
Năm Ba: [Tôi không tìm được nguyên nhân, thông tin về Thương Trú quá ít.]
Suốt chặng đường, Sở Anh vẫn suy nghĩ phải làm cách nào mới khiến Thương Trú kết bạn WeChat với mình. Không chờ đến khi cô nghĩ ra cách giải quyết thì đã đến Sùng Anh. Sở Anh không quan tâm Thương Tự Chiêu, xe vừa mở cửa đã thản nhiên rời đi.
Thương Tự Chiêu thầm nghĩ sao lại có đứa con gái khiến người ta khó ưa thế nhỉ!
Mặc dù Sở Anh và Thương Tự Chiêu đều chướng mắt nhau nhưng không ảnh hưởng đến cảnh tượng hai người lần lượt xuống xe bị người khác chứng kiến. Hot topic hôm qua bị đẩy lên top 3 diễn đàn, học sinh chuyển trường lại lần nữa khiến mọi người bàn tán xôn xao.
Khi biết tin tức này, Thẩm Yến Thanh vừa bước vào lớp A.
Hôm qua, cậu ấy bận chuyện của Hội Học sinh nên không thể đi tìm Sở Anh, bây giờ nghe tin này, cậu ấy lập tức đi thẳng đến lớp F.
Chưa lên tầng 4, Thẩm Yến Thanh đã nghe thấy tiếng náo nhiệt trong lớp F, các học sinh đi qua đi lại trong hành lang không có phản ứng đặc biệt gì khi thấy cậu ấy, đây là một trong những nguyên nhân mà Thẩm Yến Thanh thích tầng 4, học sinh ở đây coi cậu ấy như người bình thường.
“Sở Anh, có người tìm cậu!”
Nghe vậy, Sở Anh ngậm ống hút nhìn về phía cửa lớp.
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đang đứng nhìn cô từ xa, gương mặt tuấn tú ẩn chứa một chút dịu dàng. Ký ức xa xăm dâng lên như thủy triều khiến vẻ mặt của Sở Anh trông như đang ngây người.
Thương Tự Chiêu cũng thấy Thẩm Yến Thanh, đang định châm chọc mấy câu thì lại thấy Sở Anh ngơ ngác nhìn Thẩm Yến Thanh.
Thương Tự Chiêu: ?
Cậu ta nhíu mày: “Sở Anh, cậu biết cậu ta hả?”
Sở Anh tất nhiên là không biết Thẩm Yến Thanh. Nhưng Sở Anh ban đầu lại thật sự biết cậu ấy. Hồi bé Sở Anh từng bị ốm nặng một trận, nguyên nhân là do cứu Thẩm Yến Thanh rơi xuống nước, vì sự cố này mà quan hệ giữa hai người gần gũi hơn hẳn. Đối mặt với một cậu bé dịu dàng như vậy, cô bé vô thức kìm nén tính nết được nuông chiều của mình. Chẳng qua không lâu sau, Thẩm Yến Thanh đã đi theo ba mẹ về thành phố Minh.
Sở Anh hoàn toàn không có cảm giác nhập tâm đối với đoạn ký ức này.
Sở Anh đứng dậy: “Cứ cho là thế đi.”
Cô vòng qua Thương Tự Chiêu đi ra ngoài, đến cửa mà vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của con gâu đần đó, chỉ hận không thể nhìn chòng chọc, chọc thủng một lỗ trên người cô.
Thẩm Yến Thanh hơi cúi đầu, chăm chú nhìn cô gái hơi xa lạ trước mắt. Khóe môi cậu ấy cong lên, dịu dàng hỏi: “Anh Anh, cậu còn nhớ tớ không?”
Khi Thẩm Yến Thanh đang nhìn Sở Anh, Sở Anh cũng quan sát cậu ấy.
Cô không gọi tên cậu ấy như hồi bé mà chỉ gật đầu: “Thẩm Yến Thanh, tôi vẫn nhớ.”
Vẻ mặt thiếu nữ lạnh lùng, thái độ xa cách, hoàn toàn khác với Sở Anh trong trí nhớ của Thẩm Yến Thanh, khiến cậu ấy cứng đờ trong chốc lát.
Phản ứng của Sở Anh là điều mà cậu ấy hoàn toàn không thể dự đoán được.
Vẻ mặt của Thẩm Yến Thanh vẫn ôn hòa, chẳng qua nuốt lại rất nhiều lời muốn nói, chỉ nói chuyện quan trọng: “Ở thành phố Minh hoặc Sùng Anh, nếu cậu gặp phải chuyện gì khó xử thì cứ đến tìm tôi.”
Dừng lại trong chốc lát, cậu ấy nói tiếp: “Nếu cậu muốn.”
Vẻ mặt Sở Anh vẫn không thay đổi: “Cảm ơn.”
Cuộc trò chuyện của hai người kết thúc tại đây.
Sở Anh xoay người rời đi, Thẩm Yến Thanh lại cảm thấy hụt hẫng trong lòng.
Trưởng thành đã thay đổi quá nhiều thứ.
Trên bàn học, Năm Ba bay múa loạn xạ bên cạnh Sở Anh, thân thể bắt đầu nhấp nháy: [Anh hỡi! Nam chính xuất hiện rồi! Bắt đầu bù lại cốt truyện giữa Sở Anh và Thẩm Yến Thanh, cô nhớ lại chưa?]
Sở Anh không trả lời mà chỉ hỏi Năm Ba: Trong cốt truyện gốc ban đầu, Sở Anh cũng tự sát phải không?
Năm Ba: [Đúng rồi, sau khi Sở Anh tự sát, Thẩm Yến Thanh mới biết rõ đầu đuôi mọi chuyện.]
Chẳng trách.
Ấn tượng của Thẩm Yến Thanh đối với Sở Anh vẫn dừng lại hồi thơ ấu. Cô bé từng cứu cậu ấy bất chấp cả tính mạng hồi bé, sau này lớn lên lại bị gia tộc ruồng bỏ, không có ai để cầu cứu, cuối cùng tuyệt vọng tự sát.
Đây là cú sốc rất lớn đối với Thẩm Yến Thanh.
Cũng vì thế nên Sở Anh mới trở thành ánh trăng sáng trong lòng Thẩm Yến Thanh.
Sở Anh lại chần chờ hỏi: Thế bây giờ tôi có mặt ở đây, chắc Sở Anh không còn là ánh trăng sáng của cậu ấy đâu nhỉ?
Năm Ba: [Đúng rồi, bây giờ cậu ấy chỉ vui vì tìm được bạn hồi thơ ấu thôi.]
Sở Anh thở phào nhẹ nhõm, thế thì tốt rồi.