Yêu Em, Anh Nhé?

Chương 8

Quản gia lại suy nghĩ một lát. Nếu là người khác, ông ấy nhất định sẽ không tự tiện chia sẻ tài khoản WeChat của Thương Trú nhưng Sở Anh thì khác. Trước khi Sở Anh tự sát, Thương Trú không biết rằng ông cụ Thương giấu mình tìm một người như vậy, sau này biết cũng chỉ nói một câu đưa về đi, anh không cần.

Sau khi Sở Anh đến thành phố Minh, ông cụ Thương thử đưa cô đến Phong Tê, hồi ấy quản gia đã chuẩn bị tinh thần để đưa cô trở về nhưng Thương Trú lại không có thái độ gì. Thế là Sở Anh tiếp tục ở lại nơi này.

Quản gia vừa chuyên nghiệp vừa nhạy bén phát hiện sự khác biệt vô cùng nhỏ bé từ thái độ của Thương Trú đối với Sở Anh, thế nên mới có tình hình như hiện tại.

Quản gia cười tủm tỉm đồng ý: “Chỉ cần cô mong muốn.”

Vừa dứt lời, tiếng kêu ầm ĩ của Thương Tự Chiêu đã bị người trong phòng khách nghe rõ mồn một: “Bác quản gia! Hôm nay cháu sẽ ở lại đây! Ông nội đi tìm anh họ rồi, một mình cháu ở nhà sợ lắm. Còn nữa, cháu phải nói cho bác biết một chuyện!”

Thương Tự Chiêu kích động đổi giày vào nhà, vừa thấy Sở Anh thì giọng nói thoáng chốc cao vυ't: “Sao cậu lại ở đây!”

Cậu ta lập tức nhớ lại chuyện ở trong trường, Sở Anh thế mà lại ngồi chiếc Sweptail kia đến trường! Ngay cả cậu ta cũng chưa từng ngồi lần nào!

Thương Tự Chiêu rất buồn bực, nhíu mày hỏi: “Cậu là nhà nào?”

Sở Anh lại rất bình tĩnh, liếc nhìn con gâu đần nóng tính trước mặt, chầm chậm trả lời: “Tôi ở nhà một mình sợ lắm, cho nên ngồi ở đây. Còn chuyện tôi là nhà nào thì liên quan gì đến cậu?”

Thương Tự Chiêu: “…”

Cậu ta lại hỏi quản gia: “Bác quản gia, con nhỏ này ở đâu ra vậy? Anh họ cháu có biết không? Chẳng lẽ lại là ông nội cháu làm ra?”

Quản gia mỉm cười: “Cô ấy là khách của cậu chủ.”

Thương Tự Chiêu cau mày nhìn quản gia rồi lại nhìn Sở Anh, bực bội xoay mấy vòng tại chỗ, cuối cùng cam chịu nhìn về phía quản gia: “Quản gia này, chúng mình nói riêng mấy câu đi ạ.”

Sở Anh đứng dậy, chẳng buồn liếc nhìn Thương Tự Chiêu lấy một lần: “Tôi lên lầu đây.”

Thế là Thương Tự Chiêu trơ mắt nhìn Sở Anh lên lầu, trên đường đi không ai ngăn cản cô. Còn cậu ta đã đến đây không biết bao nhiêu lần, lúc lên lầu vẫn phải chờ anh họ mình đồng ý mới được. Trong lúc nhất thời, Thương Tự Chiêu chỉ cảm thấy đau lòng vô cùng.

Sở Anh vừa rời đi, Thương Tự Chiêu lập tức không còn gánh nặng hình tượng, bắt đầu càn quấy: “Quản gia, sao cô ta lại sống ở đây? Ngay cả cháu cũng chưa được ngủ trong nhà chính bao giờ! Cháu ứ chịu đâu, hôm nay cháu phải ngủ ở đây, bác đừng hòng đuổi cháu sang lầu bên cạnh.”

Những gì liên quan đến thân phận của Sở Anh, ngoại trừ ông cụ Thương và Thương Trú, cũng chỉ có mình quản gia biết rõ. Đây là đường lui chuẩn bị sẵn cho Thương Trú, không thể khiến người khác biết.

Quản gia ôn tồn nói: “Cậu út, cô Sở là con gái bạn cũ của ông cụ, cô ấy sống ở đây là vì cậu chủ đã đồng ý. Nếu cậu út cũng muốn ở lại đây thì tôi sẽ lập tức gọi điện thoại hỏi ý cậu chủ.”

Thương Tự Chiêu: “… Đừng, cháu sang lầu bên cạnh là được.”

Nói đoạn, cậu ta lại nghĩ đến chuyện chính: “Quản gia, cháu làm phiền bác một chuyện, trường cháu sắp tổ chức họp phụ huynh. Ba mẹ cháu thì khỏi phải bàn, ông nội không muốn đến lớp F mất mặt, cháu nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có mình bác mới giúp được cháu!”

Chà, thật trùng hợp. Quản gia nở nụ cười: “Cậu út, thật không may chút nào, tôi đã đồng ý sẽ họp phụ huynh thay cô Sở mất rồi. Có phải bây giờ cậu và cô Sở học chung lớp không?”

Thương Tự Chiêu: “…”

Mẹ kiếp! Cậu ta và Sở Anh quả thực là trời sinh xung khắc.

Hôm nay quả thực không có chuyện gì hài lòng, mà ngọn nguồn tai họa của cậu ta chính là Sở Anh.

Thương Tự Chiêu buồn bực suy nghĩ cả buổi, bỗng nảy ra ý hay: “Quản gia, trường bọn cháu chỉ bảo là cần thiết có một phụ huynh góp mặt, chứ chưa nói không thể chung một phụ huynh. Vừa lúc cháu và Sở Anh ngồi cùng bàn, chẳng phải trùng hợp hay sao?”

Quản gia cười tủm tỉm: “Thế thì sau này trong trường, cậu út không thể để người khác bắt nạt cô Sở đâu nhé.”

Thương Tự Chiêu xụ mặt.

Đúng nhỉ, sao cậu ta không nghĩ đến chuyện này? Làm vậy thì cả trường sẽ biết cậu ta và Sở Anh chung một phụ huynh. Nhưng ngẫm lại, biết thì kệ họ, Thương Tự Chiêu cậu ta chẳng lẽ lại sợ người khác bàn tán chắc?

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Thương Tự Chiêu nghiêm mặt: “Quản gia, vậy thì cứ quyết định thế nhé. Còn nữa, cháu có chuyện muốn nói với Sở Anh, bác xem cháu lên lầu tìm cô ấy, hay là…?”

Quản gia ngẫm nghĩ: “Để tôi dẫn cậu lên lầu.”

Thương Tự Chiêu: “…”

Rốt cuộc lai lịch của Sở Anh là gì? Lúc nãy phải gọi điện hỏi ý kiến của anh họ, bây giờ đã có thể trực tiếp dẫn cậu ta lên lầu. Thương Tự Chiêu cảm thấy rất tủi thân.

Lúc lên lầu, Thương Tự Chiêu vẫn không quên hỏi thăm.

“Bác quản gia, khi nào anh họ về nhà thế bác?”

“Tùy vào tâm trạng của cậu chủ.”

“Thế sao bây giờ anh ấy lại đến trang viên ạ? Ai chọc giận anh ấy à?”

“Thiên nga trong hồ làm văng nước lên người cậu chủ.”

“… Được rồi.”

Quản gia đưa Thương Tự Chiêu lên phòng khách tầng 3. Lúc này Thương Tự Chiêu không cảm thấy tủi thân nữa, ngược lại rất ghen tỵ. Sao ông nội lại không có bản lĩnh đưa cậu ta đến nơi này nhỉ? Còn Sở Anh thì lại được sống trên tầng 3, phòng của Thương Trú cũng ở trên tầng 3.

Thương Tự Chiêu càng nghĩ càng thấy sai sai. Mặc dù anh họ không thể đi lại, tính nết còn quái gở nhưng không có khuyết điểm nào khác. Người mà Thương Tự Chiêu sùng bái nhất là Thương Trú, tất nhiên chuyện này cũng không ảnh hưởng đến chuyện cậu ta sợ Thương Trú.

Vô số suy nghĩ xuất hiện trong đầu Thương Tự Chiêu. Cậu ta thầm nghĩ, chẳng lẽ ông nội sợ sau này anh họ không tìm được bạn gái nên bây giờ đưa một người đến đây để vun vén tình cảm trước? Không thì đang yên đang lành lại đưa một đứa con gái đến Phong Tê làm gì?

Chắc chắn là thế!

Thương Tự Chiêu thầm nghĩ, mình sợ ông nội và anh họ, chẳng lẽ lại sợ Sở Anh chắc? Không được, cậu ta phải giúp đỡ anh họ một phen mới được.

Suy nghĩ này vừa ló dạng, Sở Anh đã đến đây.

Thương Tự Chiêu là người thẳng tính nhưng trong lòng vẫn có chút mưu tính. Thế là vừa thấy Sở Anh, cậu ta lập tức thở dài: “Hầy.”

Sở Anh lạnh mặt: “Làm gì?”

Thương Tự Chiêu khẽ ho một tiếng: “Sở Anh, cậu đã gặp anh họ của tôi chưa?”

Sở Anh: “Chưa.”

Thương Tự Chiêu vui vẻ, thế thì dễ xử lý.

Cậu ta lại thở dài: “Hầy, anh họ của tôi số khổ lắm, từ nhỏ đã phải sống một mình. Hồi ấy chú tôi ân ái với thiên kim nhà họ Tạ, hai vợ chồng họ cũng quá vô tư, một người không biết mình có con trai, một người che giấu gia đình chuyện mình sinh con, hồi bé anh họ bị ốm mà không ai chăm sóc, chỉ có thể tự đến phòng khám tư một mình, kết quả là dùng thuốc quá liều dẫn đến tổn thương dây thần kinh tọa, không được điều trị thỏa đáng, từ đầu gối trở xuống không thể nhúc nhích.”

Sở Anh đã biết chuyện Thương Trú bị tàn tật.