Trang giấy chậm rãi phóng to lên.
Sở Anh vừa cầm bút vừa ngẫm nghĩ, sau đó nghiêm túc viết một câu trên trang giấy: Tối ngày 29 tháng 8, Sở Anh xem sao trời vào ban đêm, bỗng một dòng khí nóng dâng lên trong người, cô cao thêm 5cm!
Cuốn sách: …
[Đây không phải là tiểu thuyết võ hiệp, không cần dòng khí nóng dâng lên. Thực ra cô vẫn đang trong tuổi dậy thì, vẫn còn có thể nhổ giò, hoàn toàn không cần sốt ruột đến mức này đâu. 1m60 không lùn tí nào!]
Sở Anh ném cây bút: “Mày muốn tao hoàn thành nhiệm vụ hay là muốn làm mẹ tao!”
Cuốn sách giận mà không dám nói gì, đành phải làm cho dòng chữ trở thành hiện thực.
Ngay sau đó, thân thể Sở Anh nóng lên trong chớp mắt, cô lập tức chạy đến trước gương.
Chiếc váy này ban đầu dài quá đầu gối, thế mà bây giờ lại thật sự ngắn trên đầu gối của cô!
Sở Anh nhìn trái nhìn phải, nghi ngờ nói: “Mày không âm thầm biến cái váy này ngắn hơn đấy chứ? Ủa, hình như chân tao dài thiệt nè.”
Cuốn sách trợn ngược mắt: [Cô đừng sỉ nhục năng lực của tôi!]
“Thế tao cao lên chỉ trong một đêm thì người khác có thấy được không?”
[Không, họ sẽ cam chịu chấp nhận sự thật.]
Sở Anh thưởng thức chiều cao mới một phen, sâu sắc nhận thấy cuốn sách này vẫn có chút tác dụng, không hoàn toàn là đồ vô dụng. Thế nên cô nói chuyện ôn hòa hơn chút xíu: “Phải làm thế nào để hoàn thành cốt truyện chính? Nói mấy câu ngắn gọn xem nào. Hơn nữa, nam nữ chính phải như nào mới được coi là happy ending?”
Cuốn sách: [Dễ lắm, chỉ cần cô đi theo bên cạnh nam nữ chính, quan sát tiến triển của họ mỗi thời mỗi khắc, bảo đảm hoàn thành kích hoạt mỗi một tình tiết trọng điểm của cốt truyện. Khi nào kích hoạt tình tiết trọng điểm trong cốt truyện, tôi sẽ nhắc nhở cô. Chờ đến khi loại bỏ hết các chướng ngại vật, hai người đến với nhau thì coi như happy ending.]
Sở Anh thầm nghĩ còn phải đi theo bên cạnh quan sát mỗi thời mỗi khắc cơ à, thoạt nghe không phải là công việc đơn giản tí nào.
Cô suy nghĩ thật lâu, sau đó hỏi: “Vậy thì tao là ai?”
Tiểu thuyết: [Cô là ánh trăng sáng của nam chính.]
Sở Anh: ?
Thế thì đi theo người ta khác nào làm chướng mắt người ta?
“Tao quen biết với nam chính hả?”
[Dĩ nhiên rồi, cô tự ngẫm lại đi, bây giờ tôi trắng tinh hết đây này.]
Sở Anh: “… Mày vô dụng thật sự!”
[Sau khi kích hoạt tình tiết chính trong cốt truyện chính, các nhánh nội dung phụ sẽ tự động triển khai, các phần còn trống sẽ dần dần được lấp đầy. Cô nắm giữ ký ức của Sở Anh, nam chính có trong trí nhớ của cô, cô cố gắng nhớ lại đi.]
Sở Anh nhíu mày, thành thật ngồi trên giường chải chuốt lại ký ức một phen.
Phải công nhận, tuy rằng cô nàng này hơi trái tính trái nết nhưng lại không thiếu con trai vây quanh. Khi nhớ lại chuyện hồi bé, bỗng cuốn sách trước mặt Sở Anh phát sáng, một dòng chữ in đậm hiện lên trên trang giấy.
[Sở Anh chuyển sang trường trung học phổ thông tư thục Sùng Anh, học lớp 12.]
Cuốn sách kích động: [Cô nhớ ra nam chính là ai rồi hả?]
Sở Anh: “… Vẫn chưa.”
Sở Anh trợn trừng đọc dòng chữ kia thật lâu, bỗng cầm gối đầu ném về phía cuốn sách: “Đây là cốt truyện quái quỷ gì vậy? Tao phải học lại lớp 12 hả? Chẳng lẽ tao còn phải thi đại học nữa?”
[… Chắc thế.]
Sở Anh trở mặt: “Tao không làm!”
Một thiếu nữ đương tuổi xuân thì như cô, vất vả lắm mới có được tự do, bị kéo đến nơi quái quỷ này đã đành, thế mà còn bắt cô phải thi đại học lại lần nữa, sao cô có thể thi đậu đại học được!
Cuốn sách vội vàng an ủi cô: [Cô quên rồi à? Vận mệnh của cô là do cô chứ không phải do ông trời.]
Sở Anh lạnh lùng cầm bút lên, viết một dòng chữ: Sở Anh là học sinh xuất sắc.
Cuốn sách nhúc nhích, lại nhúc nhích một cái, sau đó xìu xuống: [Không có hiệu lực.]
Sở Anh lại muốn xé sách.
[Đừng nóng vội! Chúng ta lại nghĩ cách khác xem sao.]
Sở Anh ngồi trên giường, cau mày suy nghĩ cả buổi, bỗng nhiên nảy ra một ý hay, viết một dòng chữ: Một năm sau.
Chỉ trong tích tắc, thời gian cứ như bị ấn nút tua nhanh, Sở Anh ở trong dòng thời gian trôi nhanh nên có thể rõ ràng cảm nhận được dòng chảy thời gian, thậm chí trong một khoảnh khắc nào đó, cô còn nhìn thấy những vì sao, tất cả mặt trời đều đang nhấp nháy lên xuống.
Thoáng chốc đã là một năm sau.
Sở Anh chớp mắt mấy cái: “Tao tốt nghiệp chưa?”
Cuốn sách: [Cốt truyện chính bị đóng băng, cô vẫn phải vào trường tư thục Sùng Anh học lớp 12.]
Sở Anh: … Mẹ kiếp!
Hồi lâu sau, cô buồn bực hỏi: “Có cục tẩy không?”
…
Cùng lúc đó, trong trang viên ngoại ô của thành phố Minh.
Thương Trú ngồi trên xe lăn mặt lạnh như tiền nhìn các hiện tượng tự nhiên của thế giới này như mặt trời lên mặt trăng lặn, bốn mùa luân chuyển xảy ra chỉ trong vòng một giây, mưa tuyết gió sương thổi vù vù vào mặt anh. Nhưng chưa đầy một phút sau, tất cả khung cảnh bắt đầu nhanh chóng tua ngược, mọi thứ lại trở về điểm khởi đầu.
“Đánh tôi một cái đi.” Giọng nam lạnh lùng vang lên.
Trợ lý Tiểu Tống đang báo cáo tổng kết hằng tháng chợt khựng lại, sau đó giả vờ như không nghe thấy gì hết mà tiếp tục đọc báo cáo, trong lòng lại thầm nghĩ thì ra suy nghĩ sâu trong lòng mình là được tẩn sếp tổng một trận, thậm chí mình còn nghe nhầm nữa luôn.
Thương Trú: “…”
Hồi lâu sau, anh vươn tay sờ bông tuyết vẫn chưa tan hết, còn vương trên lông mi của mình.
Cảnh tượng lúc nãy không phải là ảo giác của anh.
…
Sở Anh hoàn toàn không biết những gì đã xảy ra ở chỗ Thương Trú, cô đang mặt mày ỉu xìu, còng lưng đeo cặp sách ngồi trên xe hơi. Hôm nay là ngày mùng 1 tháng 9, ngày khai giảng của trường trung học phổ thông tư thục Sùng Anh, cuối cùng cô vẫn không thể tránh thoát lời nguyền phải đi học lại lần nữa.
Nửa giờ sau, chiếc Rolls-Royce Sweptail trị giá hơn chục triệu tệ dừng bánh trước cổng trường tư thục Sùng Anh.
Cửa xe vừa mở, một đôi chân trắng như tuyết chậm rãi vươn ra từ cửa xe.