“Mày cứ nói đi, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể đưa tao về?”
“Không biết hả? Có tin tao xé mày luôn không!”
Sở Anh nhe răng đe dọa nhìn cuốn sách đang lơ lửng giữa không trung. Cô đã tốn công sức trao đổi lần thứ một trăm lẻ một với cuốn truyện rách nát này suốt cả buổi mà vẫn kết thúc bằng hai chữ thất bại.
Cuốn sách xem náo nhiệt không sợ to chuyện an ủi cô rằng: [Dù gì cũng đến đây rồi, cô nói be bé mồm thôi.]
Sở Anh trợn mắt đọc dòng chữ hiện lên trên trang giấy trắng tinh của cuốn sách: “Mày tưởng chỉ cần nói một câu ‘dù gì cũng đến đây rồi’ là giải quyết được hết hả? Tao vô duyên vô cớ bị đưa đến thế giới này, thế tao của ban đầu đâu rồi? Tao đang sống yên lành sờ sờ ra đó!”
Tiểu thuyết thầm nghĩ, thực ra cũng do cô đen đủi thôi.
Tất nhiên nó không dám nói thẳng lời này trước mặt Sở Anh, đành phải lựa lời bảo: [Chuyện này kể lại thì dài lắm. Tạm thời tôi không có năng lực đưa cô về, tất nhiên là vẫn có cách, chỉ cần chúng ta phối hợp với nhau là được.]
Tiểu thuyết đã nói những lời này không biết bao nhiêu lần.
Vì không muốn phối hợp nên Sở Anh mới dây dưa với nó ở đây. Song trải qua bao nhiêu ngày trời, cô cũng dần dần hiểu được có lẽ mình thật sự không thể về nhà được nữa. Sự thật này khiến Sở Anh cảm thấy vừa buồn bã vừa hụt hẫng.
Cuốn sách lật sang trang khác rồi nói tiếp: [Thực ra nhiệm vụ đơn giản lắm, chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ, tôi nhất định sẽ đưa cô về nhà mà.]
Sở Anh im lặng thật lâu, không trả lời nó.
Cô ngồi bên mép giường, cách đó không xa là một tấm gương toàn thân khổng lồ, trong gương phản chiếu hình dáng của cô rõ mồn một, tóc đen như gỗ mun, da trắng như tuyết, mắt phượng sáng ngời, từng bộ phận trên gương mặt đều là hình dáng mà cô quen thuộc.
Thế nhưng người trong gương lại không phải là cô.
Chỉ là một cô gái trẻ đáng thương có dung nhan giống cô mà thôi.
Sở Anh dời mắt, hỏi: “Thế cô ấy đâu rồi?”
Sở Anh đã tự sát kia còn có thể trở về sau khi cô thoát khỏi đây nữa hay không?
Trang giấy chậm rãi hiện lên một dòng chữ: [Cô ấy đã chết rồi.]
…
Ngoài cánh cửa bằng gỗ thật, người hầu quét dọn ngồi xổm trên sàn nhà dọn dẹp góc tường với vẻ mặt quái dị. Không phải cô ta cố ý nghe lén mà thật sự là vì tiếng lẩm bẩm của cô Sở quá lớn, không muốn nghe cũng khó. May mà hiệu quả cách âm của căn phòng này không tồi, người hầu chỉ nghe được mấy câu nói không rõ ràng mà thôi.
Bên kia, người hầu đang lau dọn gạch men sứ nhìn thoáng qua cánh cửa, khẽ hỏi: “Cô Sở lại đang tự giận dỗi một mình nữa à?”
“Suốt một tuần liền, từ khi đến đây đã thế rồi.”
“Cô Sở cũng là người đáng thương, bị đưa đến nơi này…”
“Khụ!”
Bỗng nhiên, tiếng ho khan vang lên cắt ngang tiếng trò chuyện của đám người hầu. Đám người hầu ngậm miệng, nhanh nhẹn dọn dẹp rồi mau chóng rời đi.
Quản gia sửa lại chiếc nơ màu đen trên cổ, tiến lên gõ vang cửa phòng Sở Anh, từ tốn gọi: “Cô Sở, nhà bếp đã chuẩn bị bữa trà chiều cho cô, cô có cần dùng một ít không?”
Chốc lát sau, giọng nói của thiếu nữ truyền ra từ trong phòng: “Tôi sẽ ra ngay đây.”
…
Núi Quan Hải nằm ở phía tây thành phố Minh/Minh Thành, gần với Kinh Hải, là nơi tấc đất tấc vàng.
Nhưng ngay trong khu nhà giàu đứng đầu ấy lại có một người sở hữu tòa lâu đài tọa lạc bên khu vực đài quan sát, khiến những căn biệt thự chung quanh trở nên mờ nhạt. Mặt cỏ diện tích rộng rãi, vườn hoa muôn hoa khoe sắc, hồ nước gợn sóng lấp lánh… Tất cả đều thể hiện rõ thân phận của chủ nhân nơi này.
Sở Anh đã sống trong lâu đài này suốt một tuần, song vẫn chưa gặp mặt chủ nhân nơi này.
Cô chỉ biết chủ nhân nơi này họ Thương, tạm thời là một người đàn ông.
Sở Anh ngồi trong hoa viên dùng trà chiều mà cứ không yên lòng, quản gia và người hầu đều đứng chờ sau lưng cô.
Ngoại trừ chủ nhân nơi này, chỉ mình cô mới có thể khiến quản gia đi theo bên cạnh để hầu hạ.
Sở Anh cụp mi chọc gạo nếp viên trong đĩa, sắp xếp lại mọi chuyện đã xảy ra gần đây. Lúc đến thế giới này, cô tỉnh dậy trên giường bệnh, ký ức không hoàn thiện, hôm sau cô mới biết rõ đã xảy ra chuyện gì.
Sở Anh sinh ra tại nhà họ Sở ở thành phố Hòa, ba mẹ ly dị vì tình cảm tan vỡ từ hồi cô còn bé, mẹ ruột từ bỏ giành quyền nuôi con, không lâu sau đó đã mất vì bệnh tật. Ba cô là Sở Thiên Mạc chăm sóc cô từ nhỏ, có thể nói là dung túng hết mực. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, Sở Thiên Mạc tái hôn vào năm Sở Anh 10 tuổi, từ đó về sau nhà họ Sở lập tức lâm vào hoàn cảnh hỗn loạn, mẹ kế Hàn Âm vừa ngang ngược vừa nóng tính, Sở Anh cũng không thua kém Hàn Âm, hai người sốt ngày đối chọi gay gắt, ầm ĩ đến nỗi Sở Thiên Mạc thường xuyên rũ rượi chạy khỏi nhà.
Bối cảnh của nhà họ Sở ở thành phố Hòa thật sự rất tầm thường, huống chi năm nay còn lâm vào nguy cơ tài vụ.
Để huy động vốn, Sở Thiên Mạc phải bay ra nước ngoài, còn Hàn Âm lại tranh thủ cơ hội này hợp sức với ông cụ Sở “bán” Sở Anh cho nhà họ Thương, tất nhiên họ che giấu chuyện này, chỉ nói rằng Sở Anh bằng lòng đi theo nhà họ Thương.
Nhà họ Sở chỉ là một dòng họ bình thường nhưng Sở Anh lại không phải là người bình thường.
Điểm đặc biệt của Sở Anh ở chỗ cô thuộc nhóm máu AB RH âm tính, giống hệt chủ nhân của tòa lâu đài này. Tất nhiên Sở Anh không chịu đến nhà họ Thương, cô muốn tìm kiếm sự giúp đỡ nhưng cô lại không thể tìm được nhiều người, huống chi Sở Thiên Mạc đã ra nước ngoài, không thể liên lạc với ông ấy. Trong lúc tuyệt vọng, Sở Anh đã tự sát.