Đậu Đậu lại chạy về phía Hứa Ca.
“Lại đây nào Đậu Đậu, dì muốn ngủ với con.”
Đậu Đậu lại quay đầu chạy về phía Tiết Ứng Nguyệt.
“Đậu Đậu.”
“Đậu Đậu.”
“Đậu Đậu!”
Không ai nhường ai.
Cả hai nhìn nhau, bầu không khí căng thẳng chưa từng có.
Chỉ có Đậu Đậu hồn nhiên, ôm chân Hứa Ca cười khanh khách, nói mình vẫn muốn chơi.
Cô bé tưởng hai dì đang chơi đùa với mình.
Nghe tiếng cười của cô bé, cả hai liền đồng loạt cúi xuống nhìn.
Nhìn thấy nụ cười ngây thơ trên gương mặt cô bé, cả hai đột nhiên muốn dừng lại — thôi, đừng làm khó cô bé nữa, để cô bé đi ngủ thôi.
“Ngày mai đến lượt tôi ngủ với Đậu Đậu.”
Tiết Ứng Nguyệt nói xong, chủ động nhường, quay vào đóng cửa phòng — đây không tính là thua.
Đậu Đậu nhìn theo cánh cửa dần khép lại, nụ cười cũng từ từ tắt, dường như chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hứa Ca nhìn cánh cửa đóng lại, trong lòng thầm nghĩ: Chuyện ngày mai để mai tính.
Sau đó, cô cúi xuống bế Đậu Đậu lên, vui vẻ nói: “Được rồi, dì sẽ đưa Đậu Đậu đi ngủ, chúng ta phải ngủ ngoan nhé.”
Đậu Đậu ôm cổ cô, chớp mắt ngơ ngác, ánh mắt vẫn dừng lại trên cánh cửa phòng Tiết Ứng Nguyệt.
“Dì ơi.” Cô bé đột nhiên gọi khẽ.
...
Ngoài trời đầy sao, đêm hè êm đềm.
Tiết Ứng Nguyệt đứng trước cửa sổ ngắm cảnh một lúc rồi kéo rèm lại, tắt đèn, chỉnh nhiệt độ điều hòa, chuẩn bị đi ngủ.
Vừa mới đắp chăn, cô nghe thấy tiếng gõ cửa.
Ngoài Hứa Ca ra, không thể là ai khác.
Cô không hiểu chuyện gì, đành đứng dậy.
Tấm váy ngủ mỏng manh, cô tiện tay khoác một chiếc áo choàng mỏng rồi mới ra mở cửa.
Hứa Ca đứng trước cửa, giơ tay gãi gãi má.
Cô có vẻ lúng túng, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Tiết Ứng Nguyệt, cứ nhìn xung quanh một lúc lâu mới chậm rãi mở lời.
“Tiết Ứng Nguyệt.”
“Sao vậy?”
“Qua phòng tôi ngủ đi.”
Tiết Ứng Nguyệt: “...?”
*
Còn điều gì kỳ lạ và đáng sợ hơn việc sống chung với tình địch sau khi kết hôn?
Chính là sau khi sống chung, tình địch gõ cửa phòng và nói muốn ngủ chung một phòng.
Tiết Ứng Nguyệt thật sự không thể tin vào tai mình, thậm chí bắt đầu nghi ngờ liệu có phải mình đang nghe nhầm.
“Cô…?”
“Cô nghĩ có thể không?” Hứa Ca cắt ngang suy nghĩ viển vông của cô.
“Đậu Đậu?” Tiết Ứng Nguyệt lập tức hiểu ra.
“Ừ.”
“Đậu Đậu sao rồi?”
“Nó không chịu ngủ,” Hứa Ca thở dài nặng nề, vẻ mặt bất lực, “nhất quyết đòi ngủ cùng cả hai dì.”
Tiết Ứng Nguyệt: “...”
Trong giây lát, cô không biết phải nói gì cho hợp.
“Cô không dỗ con bé à?”
“Dỗ rồi, không ăn thua.”
“...”
“...”
Cả hai đều im lặng.
Họ thật không ngờ rằng ngay ngày đầu tiên sống chung đã gặp phải tình huống kỳ cục như thế này.
“Đi thôi, đừng đứng ngây ra nữa,” Hứa Ca gắng gượng phá tan sự im lặng chết chóc này, quay người bước về phía phòng ngủ của mình.
“Dỗ con bé ngủ xong cô quay lại phòng mình.”
“...”
Tiết Ứng Nguyệt nhíu mắt, suy nghĩ vài giây rồi khoác chặt chiếc áo choàng và theo sau.
Giấc ngủ của trẻ nhỏ rất quan trọng, chỉ có cách này thôi.
…
Cả hai nằm trên cùng một chiếc giường, mỗi người chiếm một bên, Đậu Đậu nằm chính giữa.
Cả hai đều ngửa mặt nhìn trần nhà, sự khó chịu trong lòng dâng đến đỉnh điểm, cảm giác như có kim châm sau lưng, nằm thế nào cũng không thoải mái.
Cả hai âm thầm điều chỉnh tư thế.
Thật lạ lùng, quá lạ lùng.
Suốt đời này, ai ngờ họ lại nằm chung giường với đối phương!
Đến lúc này, họ mới thật sự nhận ra cuộc hôn nhân này diễn ra vội vã đến nhường nào.
Họ đã quá đơn giản khi nghĩ rằng chỉ cần hai người đồng thuận, không cần phải có tình cảm, không cần phải thể hiện tình yêu, không cần sống theo cách của một cuộc hôn nhân bình thường. Kết quả là họ quên mất rằng con trẻ cũng có suy nghĩ riêng.
Nhưng ai mà ngờ được Đậu Đậu lại muốn cả hai ngủ chung cơ chứ…
Cả hai chậm rãi quay đầu nhìn Đậu Đậu.
Cô bé ngây thơ nằm giữa, giơ quyển sách hình lên, đôi mắt to tròn mở to nhìn chăm chú—hoàn toàn không có dấu hiệu buồn ngủ.
Cô bé vừa xem hình vừa lẩm bẩm, giọng nói đặc sệt âm điệu trẻ con:
“Hổ con.
“Cừu con, be be.
“Gà con, gấu trúc, chó con, chị gái, Đậu Đậu nè!”
Nghe đến từ cuối cùng, cả hai không hẹn mà cùng ghé sát nhìn quyển sách của cô bé để xem có gì.
Trong sách có tên cô bé sao?
Đậu Đậu đang chỉ vào một bé gái nhỏ nhắn, bên cạnh là một bé gái lớn hơn, trông như hai chị em.
Hai người liền hiểu ra.
Cô chị là chị, cô em là em, Đậu Đậu còn nhỏ, vậy nên Đậu Đậu chính là em.
Họ có thể hiểu nhanh như vậy, phần lớn là nhờ vào thời gian trước đã ở bên Đậu Đậu. Tuy không ở cạnh cô bé mỗi ngày, nhưng thời gian chung đυ.ng đủ để giúp họ bắt kịp tư duy trẻ thơ đầy bay bổng của cô bé.
Tiết Ứng Nguyệt thấy Đậu Đậu vẫn chưa có vẻ gì là buồn ngủ, liền ngồi dậy để cô bé tựa vào mình, tiếp tục xem sách cùng cô bé, hy vọng xem thêm chút nữa sẽ khiến cô bé buồn ngủ.