Cô khẽ lắc đầu, xua đi những ký ức không vui đó.
Cô và Hứa Ca không giống họ…
Tiết Ứng Nguyệt trở lại thực tại, nhìn Hứa Ca, chờ cô ấy lên tiếng.
Hứa Ca sau khi nghe câu trả lời, khẽ nhướn mày. Mặc dù đây là giải pháp mà cô đã đề xuất, nhưng khi Tiết Ứng Nguyệt thật sự đồng ý, cô vẫn cảm thấy bất ngờ.
Cảm giác vừa lạ lẫm vừa khó xử, nhưng cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Ít ra, cô không cần phải tốn công thuyết phục Tiết Ứng Nguyệt nữa.
Cô ngồi xuống đầu ghế bên kia, ánh mắt hướng về cổng vào của khu bệnh viện.
"Không biết nữa, cứ tùy tình hình mà quyết định, có cơ hội thì ly hôn, hoặc đợi đến khi Đậu Đậu lớn hẳn rồi chia tay, cùng lắm là đợi con bé trưởng thành.
Lúc đó, Đậu Đậu đã có thể suy nghĩ độc lập và tự mình chọn lựa sẽ sống với ai. Như vậy là công bằng, chúng ta cũng không cần phải tranh cãi nữa.
Vậy nên, khoảng thời gian này có thể rất dài, cô chịu được không?”
Tiết Ứng Nguyệt nghe xong, im lặng một lúc, sau đó gật đầu nhẹ.
Để Đậu Đậu tự chọn đúng là công bằng hơn.
Về thời gian… cũng không phải vấn đề lớn.
Nếu điều đó giúp nuôi dạy Đậu Đậu tốt hơn, thì cứ vậy mà làm thôi.
“Cô sẽ không thắng được tôi.” Cô đột nhiên nói.
Cô sẽ đối xử với Đậu Đậu thật tốt, để khi họ ly hôn, Đậu Đậu sẽ tự nguyện chọn ở với cô.
Hứa Ca quay đầu nhìn cô, rồi duỗi thẳng chân, tay chống lên ghế dài: “Tôi cũng sẽ không thua cô, Tiết Ứng Nguyệt.”
Trong lòng cô cũng không ngừng cạnh tranh với Tiết Ứng Nguyệt.
Thua ai cũng được, nhưng nhất định không muốn thua Tiết Ứng Nguyệt.
Đặc biệt là trong những chuyện liên quan đến Hướng Du Trăn.
Hứa Ca tiếp lời: “Không cần tổ chức đám cưới đâu, chỉ cần đi đăng ký thôi. Chúng ta không cần phải làm mấy thủ tục phiền phức đó, không đáng.”
“Đồng ý.”
Tiết Ứng Nguyệt hiếm khi có cùng quan điểm với cô.
“À đúng rồi, quan trọng nhất là…” Hứa Ca nhìn Tiết Ứng Nguyệt, ánh mắt lấp lánh, “Chuyện tình cảm của mỗi người, không ai can thiệp vào.”
Tiết Ứng Nguyệt quay đầu đối diện ánh mắt của Hứa Ca.
Dưới cái nhìn của cô, Hứa Ca nói như điều hiển nhiên: “Chúng ta kết hôn chỉ để nuôi con thôi mà, đâu phải đi tu, không cần thiết phải cấm chuyện yêu đương chứ?”
Tiết Ứng Nguyệt khẽ nhếch môi, cười nhẹ.
Hứa Ca nhướng mày: “Cười gì?”
Tiết Ứng Nguyệt quay đầu nhìn về phía trước, giọng nói nhẹ nhàng: “Không có gì, tôi cứ tưởng sau khi kết hôn, Phó Tổng Hứa sẽ đoạn tuyệt với chuyện phong lưu. Xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi.”
Đoạn tuyệt? Thật là một câu chuyện cười.
Nếu không phải vì tình huống đột ngột, Hứa Ca chắc chẳng bao giờ chịu kết hôn.
Hứa Ca nghe vậy, cũng bật cười, giọng điệu đầy vẻ khinh thường.
“Đúng, cô nghĩ nhiều rồi,” cô đứng dậy, “Vì cô mà tôi phải từ bỏ chuyện phong lưu? Đúng là mơ tưởng.”
Kết hôn với tình địch để nuôi con đã là chuyện kỳ quặc, bảo cô vì tình địch mà từ bỏ cuộc sống vui vẻ thì đúng là chuyện buồn cười nhất.
Hứa Ca sẽ không bao giờ để mình trở thành trò hề đó.
Tiết Ứng Nguyệt ngồi tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của Hứa Ca khi cô đi vào khu bệnh viện. Cô khẽ nheo mắt, đánh giá người phụ nữ này từ đầu đến chân, rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
Thật không hiểu sao có người lại thích nổi người này.
…
Những người bạn thân của họ đều biết chuyện cả hai sắp đi đăng ký kết hôn.
Ai nấy đều rất sốc, và lập tức khuyên nhủ.
Từ Tĩnh Thư không ngờ câu nói đùa của mình lại bị Hứa Ca coi như một giải pháp nghiêm túc, điều này khiến giọng điệu của cô trở nên nghiêm túc hơn hẳn: “Tôi chỉ đùa thôi mà.”
Hứa Ca: “Không sao, tôi coi là thật rồi.”
Từ Tĩnh Thư: “…”
Hứa Ca giang tay: “Không còn cách nào khác, đây là giải pháp tốt nhất rồi.”
Người bên kia điện thoại định nói gì đó nhưng lại thôi.
“Cậu thực sự suy nghĩ kỹ chưa?”
“Suy nghĩ kỹ rồi.”
“Chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn. Này, cậu yên tâm đi, tôi biết mình đang làm gì mà.”
“…”
“Không sao, nghĩ tích cực lên, ít nhất sau này Đậu Đậu sẽ là con gái tôi.”
“Cũng là con gái cô ấy.”
“...Chậc, không sao, chúng tôi còn có thể ly hôn mà. Tôi vẫn còn cơ hội!”
Từ Tĩnh Thư không biết khuyên thế nào nữa. Chuyện này thực ra không cần phải khuyên.
Cả hai đều là người trưởng thành, đều biết mình đang làm gì.
Nếu cả hai người trong cuộc đều thấy ổn… thì cứ làm thôi.
“Khi nào cậu định đi đăng ký?” Từ Tĩnh Thư hỏi.
Hứa Ca vuốt tóc, điềm nhiên đáp hai chữ:
“Ngày mai.”
…
“Ngày mai?!”
Tiết Ứng Nguyệt bình thản nghe tiếng người bên cạnh kinh ngạc thốt lên.
“Mau vậy sao?!
Ngay cả những cặp đôi yêu nhau bình thường cũng không nhanh bằng hai người!”
Tiết Ứng Nguyệt mỉm cười dịu dàng: “Chính vì chúng tôi không phải là cặp đôi yêu nhau bình thường nên mới nhanh thế này.
Hơn nữa, kéo dài càng lâu càng sinh nhiều chuyện, giải quyết sớm thì tốt hơn. Như vậy có thể nhanh chóng ổn định cho Đậu Đậu và khiến bác gái an tâm hơn.”