Mẹ Lạc nắm chặt tay họ, ngước mắt nhìn lên trần nhà, giọng nói trầm lắng:
“Đậu Đậu tội nghiệp, từ nhỏ đã không còn cha mẹ, bây giờ ngay cả bà nội cũng sắp rời xa nó, xung quanh cũng không có họ hàng thân thích nào chăm lo…
Đôi khi bác cảm thấy mình thật có lỗi với con bé…
Giá mà bác khỏe mạnh hơn chút thì đã có thể ở bên con bé lớn lên, nhìn nó đi học, nhìn nó trưởng thành, thay vì phải lo lắng xem ai sẽ là người ở bên nó và dìu dắt nó bước vào tương lai…”
Nói đến đây, ánh mắt đυ.c ngầu của bà lộ rõ vẻ tự trách, khóe mắt cũng đỏ lên.
“Đậu Đậu của chúng ta, đúng là một đứa trẻ tội nghiệp…”
Một đứa trẻ nhỏ bé phải liên tiếp mất đi người thân yêu nhất.
Tại sao ông trời lại nhẫn tâm với Đậu Đậu của bà như vậy?
Bé vẫn còn là một đứa trẻ, bé nhỏ đến mức lời nói còn chưa tròn vành rõ chữ…
Bầu không khí ngay lập tức trở nên nặng nề.
Sự trầm lắng bao trùm, ngầm mang theo nỗi buồn và cảm giác bất lực.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào cũng không còn ấm áp nữa.
Hứa Ca và Tiết Ứng Nguyệt nắm chặt lấy đôi tay già nua của mẹ Lạc.
“Bác gái…”
“Đừng nói như vậy.”
Hai người đồng thanh.
Mẹ Lạc nghe giọng của họ, dần dần lấy lại tinh thần, mỉm cười dịu dàng và tiếp tục câu chuyện: “Vì thế, bác hy vọng sau khi bác đi, Đậu Đậu sẽ nhận được nhiều tình yêu hơn.
Bác muốn con bé có một gia đình ổn định, một nơi có thể che chở và bảo vệ nó, có cha mẹ sẽ luôn yêu thương và bảo bọc con bé.
Dĩ nhiên, hai người cha hay hai người mẹ đều được, chỉ cần họ có lòng tốt và có trách nhiệm, chỉ cần họ yêu thương Đậu Đậu của chúng ta là được.”
Nói đến đây, bà nhìn Hứa Ca và Tiết Ứng Nguyệt, xiết chặt tay họ, ánh mắt đầy kỳ vọng: “Các con có thể giúp bác tìm một gia đình như vậy, đúng không?
Đậu Đậu là một đứa trẻ ngoan, rất đáng yêu, con bé chắc chắn sẽ rất ngoan ngoãn…”
Hứa Ca và Tiết Ứng Nguyệt muốn nói mà không thốt nên lời.
Trước ánh mắt tràn đầy hy vọng của mẹ Lạc, việc từ chối trở nên quá đỗi tàn nhẫn.
Cuối cùng, cả hai chẳng nói thêm gì, chỉ nặng nề gật đầu.
Không thể từ chối, và cũng không nên từ chối.
Bà chỉ muốn dành cho đứa trẻ những điều tốt đẹp và tình yêu nhiều nhất.
Không ai có thể yêu đứa trẻ này nhiều hơn bà…
Nhìn thấy họ gật đầu đồng ý giúp đỡ, mẹ Lạc nhẹ nhõm, thở ra một hơi dài: “Có các con giúp đỡ, bác an tâm rồi. Nhất định phải tìm một gia đình tốt bụng, người mà chúng ta biết rõ. Bác tin tưởng vào con mắt của các con.
Tìm sớm một chút, các con cũng biết tình trạng của bác rồi… haizz.”
Rồi bà chợt thở dài tiếc nuối: “Đáng tiếc là hai đứa không phải là một cặp.”
Hai người đang gật đầu nghe bà nói, bỗng đồng loạt sững sờ: “?”
Thật đáng tiếc, ai với ai cơ chứ?
Mẹ Lạc nhìn họ, nhẹ nhàng nói: “Nếu hai con là một cặp, chắc chắn bác sẽ không ngần ngại mà giao Đậu Đậu cho các con nuôi.”
Trong những người đến chăm sóc bà và Đậu Đậu, Tiết Ứng Nguyệt và Hứa Ca là hai người có khả năng nhất để nhận nuôi bé.
Bà còn nghĩ họ rất hợp nhau nữa.
Thật tiếc là họ đều độc thân, nhưng không hiểu sao lại chưa bao giờ thích đối phương.
Bà thấy tiếc nuối thật sự, bởi bà luôn đánh giá cao hai người trẻ tuổi này…
“Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc…” Mẹ Lạc lắc đầu.
Tất nhiên, bà không biết rằng cả hai từng là người theo đuổi con dâu mình.
Bà cứ nghĩ họ chỉ là bạn thân của Hướng Du Trăn, giống như những người bạn khác mà thôi.
Hai tình địch vừa nghe những lời này, ngay lập tức quay sang nhìn nhau, rồi nhanh chóng liếc đi nơi khác, như thể nếu nhìn thêm một chút nữa, đôi mắt của mình sẽ bị bẩn.
——Cô ấy? Không bao giờ!
Ngay lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Cửa mở ra, rồi một chùm tóc buộc hai bên xuất hiện trước mặt mọi người, rung rinh theo từng bước chạy.
Đậu Đậu đeo chiếc balo nhỏ, ôm một túi kẹo gấu mềm, nhảy nhót bước vào.
Phía sau bé là một cô gái, con của người bạn của cha Đậu Đậu, hôm nay chịu trách nhiệm đưa bé đến thăm bà nội.
“Bà ơi! Đậu Đậu đến rồi!”
Giọng nói trong trẻo non nớt, phát âm còn chưa rõ ràng, từ “đến rồi” bị bé nói thành “nai nè”.
Nhìn thấy Hứa Ca và Tiết Ứng Nguyệt, bé lại vui vẻ gọi: “Dì ơi!”
Rồi bé giơ túi kẹo trong tay lên khoe: “Chị gái mua cho Đậu Đậu, kẹo!”
Cô gái cười nhìn bé khoe kẹo, rồi chào hỏi hai người và quan tâm đến tình hình của mẹ Lạc.
Nhìn thấy Đậu Đậu, cả Hứa Ca và Tiết Ứng Nguyệt đều không tự chủ được mà nở nụ cười.
Hứa Ca không nhịn được, trêu bé: “Đậu Đậu có kẹo, cho dì ăn một viên được không? A~”
Đậu Đậu không hề giữ của, liền rút một viên kẹo gấu mềm ra đưa cho cô: “Dì ăn đi.”
Hứa Ca bị sự đáng yêu của bé làm cho mềm lòng, cô xoa đầu bé, nhưng không lấy kẹo.