Đậu Đậu, Hướng Vãn Tinh, năm nay hai tuổi.
Mẹ bé là Hướng Du Trăn, cha là Lạc Hà, cả hai đều là bạn học cùng đại học với Hứa Ca và Tiết Ứng Nguyệt.
Hơn nữa, Hướng Du Trăn còn là mối tình đầu của Hứa Ca và Tiết Ứng Nguyệt.
Mối tình đầu, có thể là mối tình đầu tiên, hoặc là người đầu tiên thật sự khiến trái tim rung động.
Đáng tiếc, họ đã “cong”, còn Hướng Du Trăn thì không, vì vậy đã từ chối lời tỏ tình của họ, trở thành người yêu không thành trong những năm tháng thanh xuân.
Nhưng điều đó chẳng hề cản trở việc họ vẫn tiếp tục làm bạn với Hướng Du Trăn.
Bởi vì Hướng Du Trăn rất tốt, và cũng rất xứng đáng.
Sau đó, Hướng Du Trăn và Lạc Hà - bạn học cùng khóa, yêu nhau. Từ thời học đường cho đến khi khoác lên mình bộ váy cưới, tình cảm của họ luôn hòa thuận, ổn định, cuối cùng chào đón kết tinh tình yêu là cô con gái nhỏ Đậu Đậu.
Tuy nhiên, ông trời không ưu ái để cho họ sống viên mãn đến cuối đời. Trong một chuyến công tác, họ gặp tai nạn máy bay.
Sự việc xảy ra bất ngờ khiến ai cũng không kịp trở tay, họ đã ra đi mãi mãi, để lại một người mẹ già và cô con gái nhỏ nương tựa vào nhau.
Mẹ Lạc, chính là bà nội của Đậu Đậu, đã một mình chăm sóc cháu gái rất tốt.
So với những người cha mẹ mất sớm, Đậu Đậu chưa nhận thức được điều gì về sống và chết, vẫn hoàn toàn dựa dẫm vào bà nội.
Nhưng giờ đây, ngay cả bà nội cũng sắp phải rời xa Đậu Đậu…
Tuy nhiên, chỉ cần Đậu Đậu là con của Hướng Du Trăn, Hứa Ca và Tiết Ứng Nguyệt không đời nào đứng nhìn Đậu Đậu rơi vào cảnh bơ vơ không nơi nương tựa.
Tìm người khác nhận nuôi ư?
Họ có khả năng tự mình nhận nuôi, tại sao lại phải tìm người ngoài?
Người nhận nuôi mà họ biết rõ lai lịch còn tốt hơn người lạ bên ngoài cả trăm lần.
Huống hồ, Đậu Đậu thích hai dì, sống cùng họ thì mẹ Lạc cũng có thể yên lòng.
Họ đã nghĩ như vậy, nhưng lại không ngờ rằng người kia cũng có ý định giống hệt.
Năm xưa đã cùng yêu một người, giờ đây lại tranh giành quyền nuôi một đứa trẻ… họ quả thực đã định sẵn cả đời này phải đối đầu.
Tiết Ứng Nguyệt với gương mặt dịu dàng như thường lệ, nhưng lời nói thì chẳng chút nhẹ nhàng: “Phó Tổng Hứa bận trăm công nghìn việc, lại còn lo chăm sóc hoa đào, e rằng không có thời gian chăm sóc trẻ con, nên tự giác rút lui đi, đừng làm lỡ tương lai của bé.”
Hứa Ca nhướng mày, không hề nhượng bộ: “Không cần Tiết lão bản bận tâm, tôi hiện đang độc thân, có thừa thời gian để chăm sóc Đậu Đậu, sau này cũng vậy.
Vậy nên, tôi sẽ không để Đậu Đậu cho cô.”
Tiết Ứng Nguyệt cười khẽ: “Cô sẽ không thắng nổi tôi đâu.”
Hứa Ca đáp: “Ồ? Dựa vào đâu mà cô nghĩ thế?”
Tiết Ứng Nguyệt: “Dựa vào việc cô là Hứa Ca.”
Hứa Ca: “?”
Tiết Ứng Nguyệt: “Bóng bẩy, không đứng đắn, đa tình lại khiến người ta không có cảm giác an toàn, như thế làm sao mà nuôi dạy một đứa trẻ tốt được?”
Đó là tất cả những gì cô biết về Hứa Ca.
Hứa Ca hai tay đút túi, càng nghe càng thấy không đúng: “Cô nói như thể từng bị tôi làm tổn thương vậy.
Sao thế? Có phải cô đã thầm yêu tôi rồi bị tôi làm tan nát trái tim lúc nào không biết chăng?”
Nói xong cô cảm thấy buồn cười, khóe miệng cũng cong lên.
Nhưng Tiết Ứng Nguyệt chỉ nhếch môi lạnh lùng, nụ cười đầy hời hợt.
“Chờ đến ngày tôi vào viện tâm thần đi.”
“?”
“Đợi khi tôi phát điên, có lẽ sẽ có chút xác suất là tôi sẽ nhắm mắt thích cô.”
“……”
“Hứa Ca à, nếu có người nào đó bằng lòng ở bên cô trong kiếp này, thì đúng là đã tích đức rồi.”
Hứa Ca nở một nụ cười bất ngờ trước sự châm chọc của cô ấy.
“Dù sao đi nữa, Đậu Đậu tôi nhất định sẽ nhận nuôi.”
Tiết Ứng Nguyệt nói xong, chẳng buồn để ý đến cô nữa, quay người mở cửa phòng bệnh.
Hứa Ca nhìn theo bóng lưng cô, khẽ bĩu môi rồi bước vào, tiện tay đóng cửa lại.
Đó chính là kiểu tương tác của họ.
Không gặp thì thôi, gặp là phải đấu khẩu vài câu, nếu không thì thật có lỗi với mối quan hệ tình địch bao năm qua.
Lúc này, mẹ Lạc đang kể chuyện cho Đậu Đậu, khung cảnh vô cùng ấm áp.
Đậu Đậu ngẩng đầu thấy Hứa Ca và Tiết Ứng Nguyệt đã quay lại, bé vui vẻ reo lên: “Dì về rồi ạ!”
Trước gương mặt ngây thơ vô tội của bé, sự đối đầu giữa hai người ngay lập tức tan biến, cả hai tự nhiên mỉm cười với bé.
Hứa Ca không quên vấn đề nhận nuôi, liền tiếp tục nói với Mẹ Lạc: “Hy vọng bác có thể cân nhắc đề nghị của cháu.”
Tiết Ứng Nguyệt không chịu thua kém: “Bác cũng có thể cân nhắc đề nghị của cháu.”
Nói xong, cả hai lại âm thầm ghét bỏ đối phương làm phiền.
Trên đời này sao lại có một người phiền phức đến thế nhỉ?
Mẹ Lạc thấy họ nhiệt tình và tích cực như vậy, trong lòng vô cùng cảm động, nhưng bà không vội đưa ra quyết định.