Mãn Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Thế Thân Vạn Người Ghét

Chương 6: Thứ ấm áp nhất trong mùa đông chính là cái ôm của người yêu

Lâm Thiên Tình dựa vào cơ ngực đẹp đẽ của Cố Trường Trạch, không nghĩ tới tên tra nam này còn có sức mạnh của bạn trai, thanh âm cũng rất hay, mặc dù cơ thể cậu không thoải mái, tên tra nam này vẫn có thể làm cậu mơ hồ.

Bàn tay Cố Trường Trạch mò xuống, sau đó liền sờ thấy chỗ không thích hợp.

Hình như có hơi sưng lên, Cố Trường Trạch cau mày bế cậu lên nhìn thoáng qua, xác thật rất đáng thương.

“Thuốc anh để lại em không thoa sao?” Cố Trường Trạch hỏi cậu.

“Thuốc gì?” Lâm Thiên Tình vẻ mặt mờ mịt.

Cố Trường Trạch cũng không còn hứng làm, ôm Lâm Thiên Tình ra khỏi phòng tắm, thay cho cậu bộ đồ ngủ sạch sẽ thoải mái, đến phòng ngủ tìm thấy chai thuốc mỡ trên bàn, tự mình giúp Lâm Thiên Tình thoa thuốc.

Lâm Thiên Tình cảm nhận được ngón tay khớp xương rõ ràng của hắn, nhịn không được run lập cập: “Việc này, vẫn là để em tự làm đi.”

“Đừng lộn xộn.” Cố Trường Trạch xoa xoa ngón tay dính thuốc mỡ: “Ở trong mắt em, anh là một người vô nhân tính như vậy sao?”

Lâm Thiên Tình ghé vào trên giường ngửa đầu nhìn hắn, trong nháy mắt cậu thế nhưng cảm nhận được sự ấm áp giữa hai người bọn họ.

Trách không được nguyên chủ khăng khăng một mực yêu hắn, như vậy nam nhân mê người đổi thành ai mà không mơ hồ nha.

Chờ thoa thuốc xong, Lâm Thiên Tình cảm giác khá hơn nhiều, cậu bò dậy muốn đến phòng cho khách, lại bị Cố Trường Trạch đè lại: “Bị như vậy rồi còn đi đâu?”

“Em qua phòng cho khách ngủ, không phải anh không thích em ngủ trên giường của anh sao,” Lâm Thiên Tình nhìn sắc mặt giận dữ của hắn, “Nếu anh không muốn em qua đêm ở đây, hiện tại em về trường học cũng được, dù sao trời chỉ vừa tối thôi, có thể trở về trước khi ký túc xá đóng cửa.”

“Ở lại đây ngủ đi.” Cố Trường Trạch nói rồi lên giường ôm lấy cậu, sau khi ôm lấy Lâm Thiên Tình ấm áp mềm mại, cảm xúc táo bạo của hắn mới dần dần hòa hoãn lại.

“Về sau mỗi ngày đều phải thoa thuốc, thẳng đến khi khỏi mới thôi, có nghe không?” Cố Trường Trạch hỏi cậu.

“Dạ, em biết rồi.” Cậu nói, ở trong lòng ngực Cố Trường Trạch trở mình, đem mặt dán lên ngực Cố Trường Trạch.

Cậu nghĩ không ra, nếu mỗi ngày Cố Trường Trạch đều phải dán lấy cậu, sao không trực tiếp để cậu dọn đến đây?

“Ngày mai em còn phải tới sao?” Lâm Thiên Tình hỏi hắn.

Cố Trường Trạch: “Ừm.”

“Ngày mốt thì sao?” Lâm Thiên Tình lại hỏi hắn.

Cố Trường Trạch: “Xem tình huống đã.”

Lâm Thiên Tình dạ một tiếng, nhắm mắt lại ngủ.

Cậu cũng không cảm thấy phiền, vừa có xe mới cậu còn chưa chạy đủ đâu, nếu ngày thường chỉ ở trong trường đi học, cậu cũng không có cơ hội lái xe.

Ngày hôm sau Lâm Thiên Tình dậy thật sớm, sửa sang lại bản phác thảo hôm qua, viết hoàn chỉnh lý niệm thiết kế, sau đó gửi cho ban tổ chức.

Hôm nay là ngày hết hạn, bạch nguyệt quang cũng đax gửi bản thảo, hắn đã sắp xếp thuỷ quân xong, chỉ chờ ngày mai công bố tác phẩm, hắn sẽ khiến Lâm Thiên Tình thân bại danh liệt.

Sau khi Lâm Thiên Tình tan học cũng không về ký túc xá, mà trực tiếp đến nhà Cố Trường Trạch.

Bởi vì thân thể cậu còn chưa khoẻ, Cố Trường Trạch chỉ có thể ôm cậu ngủ.

Cố Trường Trạch chưa bao giờ nghĩ tới, nhóc con trong lòng ngực này lại yếu ớt như vậy, trong lòng hắn cảm thấy may mắn, còn may hắn không xuống tay với bạch nguyệt quang, bằng không người bị thương chính là bạch nguyệt quang.

Hắn còn đang cảm thấy may mắn, liền nghe thấy Lâm Thiên Tình trong lòng ngực đột nhiên cười, điều này làm hắn chột dạ trong lòng, có loại ảo giác bị Lâm Thiên Tình nhìn thấu suy nghĩ trong lòng, “Em cười cái gì?”

Lâm Thiên Tình ngửa đầu nhìn hắn, mặc dù đã tắt đèn, đôi mắt cậu vẫn sáng lấp lánh, trong suốt giống như ngôi sao: “Trước kia em cảm thấy thứ ấm áp nhất trong mùa đông chính là hơi nóng, hiện tại em mới biết được, thứ ấm áp nhất trong mùa đông chính là cái ôm của người yêu.”

Cố Trường Trạch luôn không thể tưởng tượng được thời điểm cảm nhận được tình yêu của cậu đối với hắn.