[Trò Chơi Trực Tuyến] Xây Dựng Thành Phố Ẩm Thực

Chương 2

Thục Nông nhanh chóng tổng hợp thông tin hữu ích: "Tôi đoán là những người gặp tai nạn và đã chơi trò chơi phiêu lưu toàn cảnh mới được gắn với trò chơi xây dựng cơ sở hạ tầng này. Khi tiến độ trò chơi đạt 100% thì có thể hồi sinh trong thế giới thực."

[Ây ây ây, tôi nhận được thông báo nhiệm vụ rồi.]

Thục Nông cũng nhận được tin nhắn nhiệm vụ.

**Phát hành nhiệm vụ: Hãy hoàn thành thành phố Mộc Miên của Lam Châu và cứu NPC Phó Nguyên Châu.**

Khoảng cách từ Đế Quốc Châu đến Lam Châu rất xa, dù sử dụng lông vũ bay cũng phải mất một ngày một đêm mới đến được thành phố biên giới của Lam Châu.

Nhưng điều này không là vấn đế gì với Thục Nông, cô sử dụng năng lực dịch chuyển tức thời, ngay lập tức biến mất trên đường phố.

-

Bị quái vật bọ ngựa cấp 20 đánh ngã xuống đất, thanh kiếm gãy làm đôi, Phó Nguyên Châu khổ sở nôn ra máu, l*иg n.g.ự.c như bị xé toạc, đau nhói và nóng rát.

Quái vật bọ ngựa từng bước tiếp cận, đất dưới chân rung chuyển, Phó Nguyên Châu chỉ có thể trơ mắt một cách tuyệt vọng.

Xem ra hôm nay anh phải bỏ mạng ở đây rồi!

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, trước mắt Phó Nguyên Châu bỗng xuất hiện một bóng người, là một cô gái rất trẻ, anh còn đang nghi ngờ mình có phải bị ảo giác hay không thì cô quay đầu lại hỏi hắn: "Anh là Phó Nguyên Châu?"

Không có thông tin nhận dạng trên đầu nhân vật, Thục Nông đành phải hỏi.

"Tôi, tôi là... cô là..." Phó Nguyên Châu khó khăn mở miệng, nói không nên lời.

"Chờ chút." Được câu trả lời mình muốn, Thục Nông không di chuyển, chỉ nhẹ nhàng vung tay ra sau, phóng ra một lưỡi gió, ngay lập tức tiêu diệt quái vật bọ ngựa, rồi lại hỏi, "Anh vừa định nói gì với tôi?"

Phó Nguyên Châu: "..." Tôi vừa định bảo cô chạy đi, nhưng giờ có vẻ như không cần thiết nữa.

Dưới sự giúp đỡ của Thục Nông, Phó Nguyên Châu cố gắng ngồi thẳng dậy: "Cô là... học viên của trường quân đội Đế Quốc hay là trường quân đội Liên Bang?"

Sức mạnh của cô thật sự rất lớn, chắc chắn không phải người của Lam Châu.

Lam Châu có nhiều ma thú, hai học viện quân sự lớn đều có chi nhánh đặt tại đây để một số học viên luyện tập và rèn luyện.

"Cả hai đều không phải," Thục Nông lắc đầu, "Tôi muốn định cư tại thành phố Mộc Miên."

Phó Nguyên Châu ngạc nhiên hỏi: "Tại, tại sao?"

Lam Châu là một nơi bị bỏ rơi, những người có chút năng lực đều rời khỏi đây, chưa từng nghe qua có cao thủ nào muốn đến.

"Không có tại sao cả, chỉ là muốn vậy thôi." Thục Nông tiện tay ném cho Phó Nguyên Châu một kỹ năng trị liệu, "Đây là lần đầu tiên tôi đến Lam Châu nên không rõ lắm, thành phố Mộc Miên có thể trực tiếp làm thủ tục cư trú không?"