Ôn Nhu Tận Xương

Chương 1

Lần đầu tiên Thẩm Nhạn Sanh gặp Lục Cảnh Sách là vào mùa đông năm 2016.

Dạo ấy, gia đình cô xảy ra rất nhiều chuyện, khiến cô tiều tụy đi trông thấy, cả người gầy gò và toát lên sự mệt mỏi rã rời.

Đêm đó, sau khi canh mẹ ngủ trong bệnh viện, Thẩm Nhạn Sanh mới lặng lẽ ra ngoài, định về nhà lấy vài món đồ sinh hoạt.

Sức khỏe của mẹ cô vẫn không khá lên, e rằng còn phải nằm viện một thời gian dài.

Nhưng cô biết, bệnh của mẹ chủ yếu là bệnh tâm lý, chỉ cần cha cô không được tự do, thì mẹ cô ngày ngày sẽ không thể an tâm mà khỏe lại.

Ngồi trên chiếc xe buýt về nhà, nhìn ra ngoài cửa sổ với bóng đêm tĩnh lặng, trong đầu cô chỉ toàn nghĩ về ngày mai còn có thể nhờ vả ai giúp đỡ nữa đây?

Kể từ khi gia đình gặp biến cố, những người trước đây luôn cùng cha cô xưng huynh gọi đệ, chú bác bạn bè thân thiết, dường như bỗng nhiên bốc hơi khỏi thế gian. Thậm chí dù cô có tìm đến tận nơi, họ cũng tránh mặt, không chịu gặp.

Thẩm Nhạn Sanh cứ mải suy nghĩ như vậy cho đến khi xe buýt đến bến cuối. Bác tài xế quay lại nhắc nhở: “Cô gái, đến khu tập thể nhà máy dệt rồi đấy.”

Lúc ấy cô mới giật mình tỉnh lại, vội vàng cầm túi và xuống xe.

Thực ra, cho đến giờ cô vẫn thấy xa lạ với mấy chữ "khu tập thể nhà máy dệt".

Từng là tiểu thư con nhà giàu sống ở khu thượng lưu, giờ đây gia cảnh sa sút, cô bị buộc phải chuyển đến nơi này, một khu dân cư tạp nham với đủ loại người phức tạp.

Những ngôi nhà ở đây đều là các tòa chung cư cũ kỹ từ hàng chục năm trước, môi trường sống tồi tàn, cư dân chủ yếu là những người lao động nghèo khổ, thuộc đủ mọi tầng lớp và hoàn cảnh.

Thẩm Nhạn Sanh không thường về nhà. Hầu hết thời gian ban ngày cô phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi lo cho chuyện của cha, thời gian ít ỏi còn lại thì lại phải vội vã vào bệnh viện chăm sóc mẹ.

Tối nay, nếu không phải cần về nhà lấy vài món đồ sinh hoạt, chắc cô cũng không về.

Xuống xe buýt, xung quanh chỉ có vài cột đèn đường hư hỏng, đèn thì mờ nhạt, Thẩm Nhạn Sanh bước đi vội vàng, nhanh chóng rảo bước về phía con hẻm đối diện trạm xe buýt.

Giờ cô đang ở trong căn nhà cấp bốn cũ nát nằm trong con hẻm chật chội ấy, cả hẻm tối đen như mực, cách một đoạn dài mới có một bóng đèn vàng cũ kỹ.

Vừa bước vào hẻm, Thẩm Nhạn Sanh ngay lập tức nhìn thấy một nhóm người đang đứng trước cửa nhà mình, có kẻ đang đạp cửa, có kẻ lớn tiếng chửi bới.

Ngay khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy toàn thân lạnh toát, từ đầu đến chân như bị đóng băng. Theo phản xạ, cô định quay người bỏ chạy.

Nhưng trong đám người đó, có kẻ mắt tinh đã trông thấy cô, liền hét lên: “Mẹ kiếp! Tóm lấy con nhỏ đó!”

Thẩm Nhạn Sanh không dám dừng lại dù chỉ một giây, cô cắm đầu chạy trối chết.

Nhưng cuối cùng cô vẫn không thoát được, hơn chục người đàn ông đuổi theo sau, ra đến ngoài con hẻm, chúng từ bốn phía bao vây cô, dồn cô đứng giữa đường.

Cô hoảng sợ nhìn họ, trong lòng sợ hãi đến tột cùng, hai tay nắm chặt túi xách.

Miệng cô run rẩy, giọng nói vì kinh hoàng mà lắp bắp: “Các người... các người muốn làm gì?”

“Mày hỏi bọn tao muốn làm gì á?” Tên đàn ông cầm đầu, vẻ mặt hung dữ tiến lên, “Tiểu thư Thẩm, bọn tao đã cho mày thời gian để xoay tiền, nhưng ngần ấy ngày rồi, mày nghĩ mày có thể trốn đến đâu?”

“Cha mày nợ bọn tao nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ định quỵt nợ luôn à?”

Thẩm Nhạn Sanh lùi về sau, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn tên đàn ông trước mặt, “Tôi đã nói rồi, bây giờ tôi thật sự không có tiền. Nếu có, tôi nhất định sẽ lập tức trả cho các người.”

“Đừng có giả bộ với bọn tao! Tiểu thư Thẩm nhà mày dù có nghèo rớt mồng tơi thì vẫn là con nhà giàu, nói không có tiền ai mà tin nổi? Chỉ cần với gương mặt này của mày, đi bán thân thì khối đại gia xếp hàng tranh nhau mua!” Hắn nói, rồi còn cười dâʍ đãиɠ đưa tay sờ mặt Thẩm Nhạn Sanh.

Thẩm Nhạn Sanh cắn chặt môi chịu đựng nhục nhã, cô theo phản xạ lùi về sau, nhưng lại bị tên đứng sau ác ý đẩy một cái. Cô lảo đảo suýt ngã nhào vào người gã đàn ông trước mặt.

Tên đó cười hô hố, tay nắm lấy vai cô, nhe răng cười nói: “Ồ, tiểu thư Thẩm à, nếu muốn lao vào lòng người khác thì cũng phải tìm mấy công tử hay đại gia gì chứ. Tìm tao thì vô ích thôi, tao chỉ là kẻ đòi nợ, chẳng có bản lĩnh giúp mày trả tiền đâu.”

Thẩm Nhạn Sanh cắn chặt môi, cả đời cô chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như lúc này.

Đúng lúc cô cố nén nỗi tủi nhục, định cầu xin bọn chúng cho cô thêm chút thời gian, thì bất chợt một ánh đèn xe chiếu rọi phía sau.

Ánh đèn chiếu thẳng vào mắt khiến cô và đám người kia nhức nhối. Tên cầm đầu tức tối chửi rủa: “Mẹ kiếp! Chiếu đèn vào bố mày à? Đường rộng như vậy mà không đi, cứ phải tạt vào đây làm gì?”

Mắt Thẩm Nhạn Sanh cũng bị ánh đèn chiếu đến nhức buốt, trong bóng đêm lờ mờ, cô mơ hồ thấy trên ghế sau của chiếc xe có một người đàn ông mặc vest đang ngồi.

Trong khoảnh khắc ấy, cô gần như đặt toàn bộ hy vọng vào người xa lạ này. Giờ đây, nếu cô không chạy thoát, cô không dám nghĩ những kẻ này sẽ làm gì với cô.

Đám người này, chuyên sống bằng nghề đòi nợ thuê, khi bị dồn đến bước đường cùng, có lẽ chúng sẽ làm ra bất cứ điều gì, thậm chí bán cô cũng không chừng.