Phỉ Vọng

Chương 1

Tiếng chuông hết giờ vang lên. Nghê Phỉ Vọng lấy gương từ trong cặp sách ra, hướng mắt ra ngoài cửa sổ, nương theo ánh mặt trời để sửa soạn gương mặt của mình. Cô hơi nhíu mày, sau đó lấy son môi từ ngăn kéo ra son lại.

Gương mặt của Nghê Phỉ Vọng nhỏ, nhưng lại đầy đặn, cả môi cũng thế, môi dưới no đủ.

Son môi xong, cô thấy bản thân đang tỏa sáng.

Cô thuần thục bặm môi, sửa soạn tóc mái, lại nhìn vào gương tập biểu cảm. Cảm thấy mọi thứ hoàn hảo rồi cô mới đứng dậy.

Ngu Hân Nhiên nghe thấy động tĩnh nên xoay người lại nhìn cô.

Nghê Phỉ Vọng bị phát hiện, biểu cảm mất tự nhiên.

Ngu Hân Nhiên hỏi cô đi đâu.

Nghê Phỉ Vọng nói: “Tớ đi tìm Kỷ Thư Thấm.”

Ngu Hân Nhiên nhướng mày hỏi lại: “Thật à?”

Nghê Phỉ Vọng gật đầu, nhưng Ngu Hân Nhiên vẫn không rõ. Thấy thời gian đang trôi đi, Nghê Phỉ Vọng không nói chuyện với cô ấy nữa, lật đật cất bước rời đi.

Lúc rời đi, cô còn nghe thấy Ngu Hân Nhiên đang nhắc đến cái tên “Giang Ngạn Chu”, nhưng bước chân cô vẫn không dừng lại.

Lớp của Nghê Phỉ Vọng ở tầng 2, Kỷ Thư Thấm ở trên tầng 3.

Lúc Nghê Phỉ Vọng lên lầu, cô quen thuộc đi vào từ cửa sau, đi đến bàn thứ tư từ dưới đếm lên.

Kỷ Thư Thấm đang cúi đầu nghịch máy nghe nhạc mp3 chuẩn bị nghe nhạc. Vừa thấy cô tới thì cất tai nghe đi, kéo tay cô cùng nói chuyện.

Kỷ Thư Thấm ngẩng đầu nhìn cô, trong chốc lát lại mở miệng, hỏi một cách chế nhạo: “Hôm nay cậu son môi đẹp nhỉ.”

Nghê Phỉ Vọng chớp mắt, vui vẻ trong lòng, lại bặm môi, cảm nhận được một chút vị ngọt thì thoải mái nói: “Tớ cũng cảm thấy đẹp.”

Kỷ Thư Thấm lại nói: “Nước hoa cậu cũng thơm đấy.”

Nghê Phỉ Vọng ngửi ngửi, sau đó nói: “Tớ không xịt nước hoa.”

“Mùi sữa ấy.” Kỷ Thư Thấm sát lại gần.

Nghê Phỉ Vọng đang muốn giải thích đấy là mùi sữa tắm nhưng Kỷ Thư Thấm lại cong mắt hỏi cô: “Cậu chuẩn bị vì ai vậy?”

Nói xong, Kỷ Thư Thấm nhìn xuống bàn cuối —

Giang Ngạn Chu đang ngủ gục trên bàn.

Giọng nói của cô ấy không nhỏ, các bạn học gần đó đều có thể nghe được.

Nghê Phỉ Vọng muốn phủ nhận, phía sau lại có tiếng ghế cà trên sàn nhà, không to nhưng rất chói tai.

Là bàn phía sau Kỷ Thư Thấm.

Kỷ Thư Thấm nhìn bóng người cao lớn bước ra cửa, cảm thấy kỳ lạ nên nhún vai không hiểu.

Nghê Phỉ Vọng cũng nhìn qua, chỉ thấy gót giày anh. Giày thể thao màu trắng, có hoa văn màu đen.

Nghê Phỉ Vọng hỏi: “Cậu ấy đi đâu thế?”

“Chắc là đi vệ sinh.” Kỷ Thư Thấm suy đoán.

Cô ấy vẫn chưa chịu buông tha cho Nghê Phỉ Vọng, bắt lấy cô trêu chọc cùng với Giang Ngạn Chu.

Nghê Phỉ Vọng nóng lòng phản bác, nhưng Kỷ Thư Thấm lẫn Ngu Hân Nhiên đều giống nhau, không tin rằng cô đã hết thích Giang Ngạn Chu rồi. Cô vô cùng bất lực, lại không còn cách nào để giải thích cho mọi người tin. Nhưng Nghê Phỉ Vọng cũng hiểu vì sao mọi người lại như vậy, dù sao thì 2 năm trước cô vẫn còn đang lì lợm, la liếʍ, bu lấy cậu ta.