Một Ngàn Năm [Lam Ngôn]

Chương 2

" Đồng ý " - Cẩn Ngôn reo lên vui mừng. Cô biết Xa Thi Mạn chính là điển yếu của Đàm Trác nên cứ thể mà đυ.ng vào.

*

Cẩn Ngôn ngồi một mình trong phòng, lòng cứ thấp thỏm lo âu. Cô chỉ mong sao tủy của tên Đàm Trác kia phù hợp với tiểu bảo bối nhà cô.

Sau nhiều giờ đợi kết quả, cuối cùng may mắn cũng mỉm cười với cô, và cả Tần Lam.

Duy chỉ có một người có nụ cười méo xệch.

Mạn tỷ ah, nhất định tỷ phải thương ta ah~

******

" Lam tỷ, cuối cùng cũng tìm được tủy phù hợp rồi. " - Cẩn Ngôn chạy xồng xộc vào phòng, đến cửa cũng chẳng buồn gõ.

" Hay quá. Vậy là tỷ có cơ hội rồi. " - Tần Lam không dấu được sự vui mừng hiện trên gương mặt.

" Hôm đó em sẽ đứng ra phẫu thuật cho tỷ. Chắc chắn, ta hứa với tỷ chắc chắn sẽ thành công. " - Cẩn Ngôn nắm chạy tay Tần Lam, giọng chắc nịch.

" Được, chị tin em! "

**********

Ngày phẫu thuật.

Cẩn Ngôn bước vào phòng, người nằm trên giường kia chính là sinh mạng của cô. Cô nhất định phải giành lại sự sống cho nàng.........bằng mọi giá.

Dung Âm, 1000 năm trước ta vì nàng mà chống lại cả thế giới. 1000 năm sau ta vì nàng mà làm kẻ địch với thần chết. Sau 1000 năm kẻ địch của ta đã thay đổi, duy chỉ có mục ta của ta thì không. Đó là nàng!

***

Cuộc phẫu thuật diễn ra suông sẻ suốt nhiều giờ. Bây giờ chỉ đợi nàng tỉnh giấc nữa là xong.

***

Một ngày sau cuộc phẫu thuật thì cuối cùng nàng cũng đã tỉnh giấc. Như vậy cũng có nghĩa là cuộc phẫu thuật đã thành công mĩ mãn ✌️.

Khi nàng tỉnh dậy, người đầu tiên nàng nhìn thấy không ai khác, chính là cô.

" Lam...Lam Lam tỷ tỉnh rồi!!! " - Cẩn Ngôn reo lên vui mừng. Sau tất cả, mọi nổ lực của cô đã được đền đáp.

" Cẩn.......Ngôn......" - Do mới tỉnh dậy sau cuộc đại phẫu, phải cố gắng lắm nàng mới có thể thốt ra trọn vẹn cái tên của cô

" Em đây, em đây. " - Cẩn Ngôn bên cạnh nắm chạy tay nàng. Như thể chỉ cần buông tay ra thì nàng sẽ đi mất.

Tần Lam chỉ gật đầu nhè nhẹ. Đôi môi nhỏ khẽ cong lên vẽ thành một nụ cười tuyệt đẹp.

******

Vài ngày sau cuộc phẫu thuật, Tần Lam đã khoẻ hơn rất rất nhiều. Cẩn Ngôn vẫn ở bên cạnh nàng mọi lúc để chăm sóc cho nàng.

" Cẩn Ngôn, em cứ ở bên cạnh chị mãi, vậy còn người đã hiến tủy cho chị thì ai lo đây? " - Tần Lam không khỏi thắc mắc. Quả thật cô không thể không hỏi ah

" Chị đừng lo, có nữ thần của tên kia lo. " - Cẩn Ngôn tỏ vẻ khinh bỉ, tên Đàm Trác kia chỉ cần nhìn thấy Xa Thi Mạn thì bệnh liệt giường cũng hết chẳng cần chăm sóc chứ đừng nói đến việc chăm lo từng chút.

" Vậy còn nữ thần của em là ai? " - Tần Lam chợt hỏi. Sau khi hỏi thì bỗng nhiên tim của nàng có chút đập mạnh, thực sự nàng rất trông chờ vào câu trả lời của cô. Mà ngay cả nàng cũng không biết bản thân đang trông chờ điều gì?

" Nữ thần của em sao? Là chị đó! Tần Lam " - Cẩn Ngôn tỏ vẻ suy tư rồi nhìn thẳng vào ánh mắt Tần Lam mà trả lời. Tiện thể còn nháy mắt một cái.

" Haha. Mà lần trước em mới hỏi chị chứ chị cũng chưa kịp hỏi em. Thế em đã có người yêu chưa? "

" À, em vẫn độc thân. "

Tần Lam à một tiếng rồi gật gật đầu tỏ ý đã hiểu.

" Cẩn Ngôn nè. Em độc thân mà chị cũng độc thân. Em thấy có trùng hợp không? "

" Hmmmm cũng có đấy. "

" Thế hay mình yêu nhau đi?? "

1s

2s

3s

Cẩn Ngôn đỏ mặt trước lời đề nghị của Tần Lam. Nhưng rồi cô cũng hỏi ngược lại nàng - " Thế chị có muốn trở thành lão bà bà của em không? "

" Chị đồng ý!! " - Tần Lam không chần chừ mà trả lời ngay. Cô đã đợi câu này lâu lắm rồi.

Cẩn Ngôn tiến tới, đặt lên môi nàng một nụ hôn coi như món quà đầu tiên tặng nàng.

Dung Âm, 1000 năm trước ta đánh mất nàng là do bản thân ta không đủ bản lĩnh để giữ lấy nàng trước những thứ gó buộc kia. 1000 năm sau ta đã trở thành Cẩn Ngôn, nàng đã trở thành Tần Lam. Không còn tôn nghiêm, không còn quy củ, không còn gì có thể ngăn cản ta. Lần này ta sẽ không để vụt mất nàng nữa. Ta sẽ giữ chặt nàng không buông tha!

Dung Âm, ta yêu nàng 1000 năm!