Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì?

Chương 36: Muốn người khác không biết, trừ khi đừng làm (1)

"Đúng thế!" Hứa Tuyết Tuệ gật đầu: "Bố mẹ nói, Hứa Mặc không giống bọn họ, cũng không giống chị em chúng ta! Sau đó làm xét nghiệm! Bản xét nghiệm đó ta cũng xem rồi, trăm phần trăm!"

Nếu như vậy, Hứa Uyển Đình càng thêm khó mà lý giải được.

Nhưng suy nghĩ lại, dường như cũng hiểu ra một chút.

Có lẽ bọn họ cho rằng Hứa Mặc vỏn vẹn chỉ là vũng bùn lầy nhơ nhuốc mà thôi.

Chẳng trách bọn họ không muốn đến trường học của Hứa Mặc, cảm thấy mất mặt, cũng không tình nguyện thuê tài xế đưa đón Hứa Mặc vì cảm thấy quá xấu hổ.

Thậm chí không muốn đưa Hứa Mặc ra ngoài, chỉ vì lý do trên.

Hứa Uyển Đình hít mũi một cái, trong lòng chua xót.

Câu chuyện chưa dừng lại ở đây!

"Chị, ngươi hỏi chuyện này để làm gì?" Hứa Tuyết Tuệ thấy cảm xúc của Hứa Uyển Đình không đúng, thận trọng hỏi.

"Buổi trưa ta đến đồn cảnh sát, cảnh sát đã tìm thấy Hứa Mặc! Hứa Mặc đang bán hải sản ở chợ thức ăn kiếm tiền! Hắn không mất tích!" Hứa Uyển Đình nói.

“Hả?" Hứa Tuyết Tuệ kinh hô.

"Ta còn đến trại trẻ mồ côi Thành Đông, cũng chính là trại trẻ mồ côi Hứa Mặc lớn lên, trong đó có rất nhiều trẻ mồ côi!" Hứa Uyển Đình nói tiếp: "Những đứa trẻ đó đều không cha không mẹ, không nơi nương tựa, làm rách một con búp bê thôi có thể bị đánh đến vỡ đầu chảy máu, khóc lóc không ngừng! Lớn ăn hϊếp bé, cao to ăn hϊếp thấp lùn!"

Hứa Tuyết Tuệ ngây dại, không hiểu Hứa Uyển Đình có ý gì.

Chị ta vội vàng hỏi: "Hứa Mặc đang bán hải sản ư? Sao lại thế?"

"Ngươi nói xem vì sao?" Hứa Uyển Đình nhìn chị ta.

Hứa Tuyết Tuệ im lặng.

"Tuyết Tuệ, ngươi là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp Nam Đại, cũng từng du học ở Harvard, hẳn đã học qua tâm lý học! Ngươi học chuyên ngành âm nhạc, đọc rất nhiều câu chuyện, hiểu rõ cuộc sống con người! Nhưng ngươi hiểu được cuộc sống của trẻ mồ côi sao? Ngươi hiểu sự thay đổi tâm lý của bọn họ chắc?" Hứa Uyển Đình nhìn chằm chằm chị ta.

Hứa Tuyết Tuệ trợn trừng mắt.

“Trẻ mồ côi… Có rất nhiều trại trẻ mồ côi!"

"Đúng thế! Có rất nhiều trại trẻ mồ côi! Chúng ta đều biết trại trẻ mồ côi có không ít trẻ mồ côi! Chúng ta cũng thừa hiểu trước kia Hứa Mặc lớn lên trong trại trẻ mồ côi, trước đây cũng từng là trẻ mồ côi!" Hứa Uyển Đình hít sâu một hơi nói: "Mặc dù trên người hắn có rất nhiều khuyết điểm, thói quen khó sửa, nhưng đây là bởi vì quá khứ hắn không cha không mẹ, không ai có thể chắn gió che mưa cho hắn! Hắn nhất định phải sống như một con gián, nếu không sẽ sống không bằng chết!"

"Dù vậy, hắn cũng không nên trộm đồ! Hắn đã trộm rất nhiều đồ rồi mà!" Hứa Tuyết Tuệ mở miệng.

Hứa Uyển Đình bất giác cười: "Tuyết Tuệ, tiền tiêu vặt của ngươi trong một tháng là bao nhiêu? Và lương của ngươi là bao nhiêu?"

"Cái này..."

"Mười hai nghìn tệ! Ta biết!" Hứa Uyển Đình nhìn chị ta và cười nói: "Lương của ngươi mỗi tháng hai mươi nghìn tệ, chưa tính những thứ khác! Nhưng ngươi có nghe mẹ nói không? Mẹ nói mẹ chỉ cho Hứa Mặc năm trăm đồng mỗi tháng! Chỉ có năm trăm đồng thôi! Gia đình chúng ta thiếu tiền sao?"

Thật ra, Hứa Tuyết Tuệ cũng không biết Hứa Mặc chỉ nhận được ít tiền như vậy, chỉ có năm trăm đồng.

Vài ngày trước khi nghe được điều này từ lời của Tạ Băng Diễm, chị ta cũng rất ngạc nhiên.

Chị ta nghĩ rằng Tạ Băng Diễm đã cho Hứa Mặc nhiều tiền hơn!

Làm sao mà lại ít đến thế!

"Ta đã hỏi chị ba rằng, những năm nay các ngươi đã mua cho Hứa Mặc mấy bộ y phục, mấy đôi giày. Ta thậm chí cũng đã hỏi cả chị tư, chị năm, chị sáu và rồi hầu như không có ai mua cho hắn cái gì cả! Chị tư thậm chí còn nói, Hứa Mặc không mua đồ gì cho mình thì dựa vào cái gì phải mua đồ cho Hứa Mặc!" Hứa Uyển Đình hít một hơi, cảm thấy đau lòng nói:"Hắn chỉ có năm trăm đồng mỗi tháng, không đủ để ăn cơm, làm sao mà hắn có thể mua đồ được?"

Hứa Tuyết Tuệ bỗng nhiên nhíu mày.

"Tuyết Tuệ, ngươi cũng có góp phần trong đó!"

Hứa Uyển Đình chợt nghiến răng.

"Chị cả nói gì vậy? Ta... nghe chưa hiểu lắm?" Hứa Tuyết Tuệ nhìn chị ta một cách nghiêm trọng.

"Ngươi nghe không hiểu sao? Hay là vốn dĩ ngươi không muốn nghe hiểu?" Hứa Uyển Đình nước mắt rơi, cười lạnh: "Mấy năm Hứa Mặc sống ở trong gia đình chúng ta, chỉ sợ còn không sung sướиɠ bằng ở trong cô nhi viện. Người đã nghe rõ chưa?"

"Hả?" Hứa Tuyết Tuệ bất ngờ.

"Tuyết Tuệ, lần đầu tiên Hứa Mặc gặp ngươi, hắn như thế nào? Hắn có phải đến trường của ngươi không?" Hứa Uyển Đình tiếp tục nói.

Hứa Tuyết Tuệ lúng túng, nhớ lại: "Hắn có đến vài lần, đi xe buýt đến trường để tìm ta! Có một lần, hắn còn dám lén vào lớp học của ta, muốn nghe tiết giảng của ta nhưng bị các bạn học sinh khác phát hiện và đuổi ra khỏi lớp!"

"..."

Hứa Uyển Đình cảm thấy hít thở cũng trở nên khó khăn: "Hắn có bị đánh không?"