"Hình như hôm qua chị cả nhận được một đơn đặt hàng khủng, cả bố mẹ ta đều biết, người trong nhà rất vui, đều đang ăn mừng!"
"Từ hôm nay trở đi, chị cả chính là thần tượng của ta!"
Nhìn đến đây, Hứa Uyển Đình chỉ cảm thấy nước mắt như trân châu không ngừng rơi xuống, khóe mắt mờ đi.
"Ta muốn đến công ty thăm chị cả lần nữa!"
“Má Triệu nói, chị cả thường xuyên tăng ca, hay bỏ bữa, chuyện này không thể được!"
“Má Triệu còn nói, chị cả bị viêm loét dạ dày, thường xuyên đau bụng!"
"Chờ ta nấu xong nồi cháo này mang cho chị cả ăn! Nhất định có thể giúp chị ấy đỡ đau dạ dày!"
Hứa Uyển Đình nhớ những chuyện này.
Lần đầu tiên Hứa Mặc đến công ty đã không thành công, bị bảo vệ đuổi ra.
Lần thứ hai, hắn gọi cho chị ta một cú điện thoại, nhưng lúc ấy chị ta đang làm việc, vô cùng bận rộn, thế nên rất bực bội.
Thấy Hứa Mặc tay xách nách mang đồ đạc đến, chị ta càng thêm ức chế, nhận lấy cháo của hắn rồi gọi bảo vệ đưa hắn ra ngoài.
Cuối cùng chẳng động đến một giọt cháo nào, bị thư ký đổ đi hết.
Không phải Hứa Uyển Đình quên ăn, mà là không dám ăn, không biết bên trong có thứ gì.
"Chị cả ăn xong cháo ta nấu nhất định sẽ cảm thấy khá hơn! Chỉ cần chị ấy không bị viêm dạ dày là tốt rồi! Chị cả làm việc cực khổ quá đi mà!"
"Nghe má Triệu nói, ngày nào chị ấy cũng phải tăng ca, mệt thật đấy! Ta thương chị cả chết đi được!"
Lại một lần không thể đi lên, dường như hắn có chút tiếc nuối, nhưng vẫn vô cùng vui vẻ.
Có lẽ hắn cũng chẳng ngờ, Hứa Uyển Đình hoàn toàn không động đến một giọt cháo nào.
Ngay cả mở cũng không!
Sau đó là tin nhắn của ba ngày tiếp theo, Hứa Mặc vô cùng vui sướиɠ khoe với Cố Hoán Khê, Hứa Uyển Đình về nhà rồi.
"Chị cả về nhà rồi nè! Đã ba ngày chị ấy chưa về nhà! Ha ha, hôm nay ta lại được gặp chị ấy rồi!"
“Chị cả vẫn xinh đẹp như trước nhỉ! Hoán Khê, ngươi nhìn xem, chị ta về nhà rồi!"
"Hoán Khê, ngươi biết không? Ta vừa nghe nói, mấy ngày nay chị cả bận rộn chuyện của nhà máy, hình như nhà máy của chị ấy sắp được mở rộng, sản phẩm đều được xuất khẩu ra nước ngoài tiêu thụ, chuẩn bị tuyển thêm một nghìn nhân viên nữa đấy!"
"Sau này sẽ là hai nghìn nhân viên cho xem!"
"Bố mẹ và chị ba chị tư hay tin, mừng đến nhảy cẫng lên!"
"Ta cảm thấy mình nói không sai mà, quả nhiên chị cả là người tài giỏi nhất thế giới! Không có người thứ hai!"
Hứa Uyển Đình che miệng, nước mắt không ngừng chảy ra.
"Nhưng bệnh viêm loét dạ dày của chị ấy vẫn chưa khá hơn, ta phải nấu cháo cho chị mới được! Ba ngày không gặp, ta cảm thấy chị gầy đi mấy cân rồi, phải bù lại thôi!"
Hứa Uyển Đình lại nhớ đến lần này.
Chị ta đang làm việc ở công ty, nghe nói hắn tới thì không kiên nhẫn bảo thư ký dẫn hắn lên tầng.
Sau khi lên tầng, Hứa Mặc vô cùng sung sướиɠ, trái xem phải ngó, giống như nhà quê lên tỉnh, lòng tràn đầy hâm mộ và sùng bái.
Có lẽ trong mắt hắn, những người có thể làm việc trong tòa nhà như vậy đều là những người tinh anh ưu tú, cho nên hắn chụp không ít ảnh gửi cho bạn bè khoe khoang.
"Ta vào đến nơi rồi! Ta vào công ty của chị cả rồi! Đường Lỗi, Hoán Khê, các ngươi nhìn xem, hóa ra những người có năng lực đều đến công ty đi làm như vậy!"
"Nơi này nhiều đồ thật đấy, nghe nói có phòng ăn nhẹ, phòng tập thể hình! Công ty này đúng là sạch sẽ hào nhoáng mà!"
"Hoán Khê, Bán Trang, nếu sau này có thể làm việc trong một công ty như vậy, ta có chết cũng mãn nguyện!"
"Bây giờ ta đến gặp chị cả đây! Chị cả ta mới là bà chủ của công ty này! Nhân viên ở đây đều vô cùng tôn kính chị ấy, bọn họ cũng biết chị cả là một trong số những người tài giỏi nhất nhỉ!"
"Nhìn kìa, Đường Lỗi, Hoán Khê, các ngươi nhìn xem! Công ty này xịn sò vãi, đèn đuốc sáng trưng, còn nữa, nơi này toàn là tác phẩm nghệ thuật và chữ ký, còn có rất nhiều búp bê! Ngay cả chỗ làm việc của bọn họ cũng có, cô nhi viện chúng ta làm gì có những thứ này! Quá dữ!"
Hứa Uyển Đình nhớ lại.
Lần đầu tiên Hứa Mặc đặt chân đến công ty mình, hai mắt sáng như sao trên trời.
Có lẽ hắn chưa từng bước vào một công ty như vậy.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn tới.
Khi đó Hứa Uyển Đình nghe thư ký nói, trong lòng không mấy để ý, trách cứ hắn quê kệch, làm mất mặt mũi và uy phong của mình.
Thế nên sau lần đó, Hứa Uyển Đình không cho phép Hứa Mặc đến công ty mình nữa!
Đầu Hứa Uyển Đình chợt nhói đau, nhớ lại rốt cuộc tại sao lần đó mình lại hành động như vậy?
Kể từ lần đầu tiên và duy nhất Hứa Mặc đến văn phòng công ty, Hứa Uyển Đình đã vô cùng ghét bỏ và chê bai hắn.