Không lâu sau, bên ngoài lại vang lên tiếng xe thể thao, là mấy cô con gái khác về nhà.
Ba cô gái bước xuống xe, một người mặc vest nữ, một người mặc áo khoác trắng, người còn lại mặc váy dài, thanh lệ thoát tục.
Người mặc váy dài chính là chị hai Hứa Tuyết Tuệ, giảng viên âm nhạc đại học.
Người mặc vest nữ là chị tư Hứa Phán Đễ, luật sư ưu tú, luôn mang dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ.
Người mặc áo khoác trắng là chị năm Hứa Sơ Ảnh, bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện.
"Các ngươi không có thông tin liên lạc của Hứa Mặc bao lâu rồi? Không ai mua điện thoại di động cho hắn sao?" Tạ Băng Diễm hỏi.
"Không có! Ta đã xóa WeChat và thông tin liên lạc của hắn từ giữa năm ngoái rồi, trước kia hắn thường xuyên gọi điện thoại cho ta, ảnh hưởng đến công việc của ta!" Chị năm Hứa Sơ Ảnh nói.
"Ta cũng vậy!" Hứa Tuyết Tuệ: "Giữa năm ngoái khi ta đang ở bên ngoài, hắn bỗng nhiên xuất hiện, suýt nữa bị sinh viên trong trường nhìn thấy, nên ta mới xóa hắn! Thỉnh thoảng ta đang đi dạy hắn còn gọi điện thoại, không xóa không được!"
Tạ Băng Diễm nghe nhiều người xóa thông tin liên lạc và Wechat của Hứa Mặc như vậy thì có chút giật mình, sau đó quay đầu nhìn chị tư.
"Con tư thì sao? Có phải ngươi cũng xóa thông tin liên lạc và Wechat của hắn không?"
"Làm sao trách ta được chứ! Hắn gửi tin nhắn ào ào trong khi ta đang có phiên toà, ta chịu sao nổi?" Hứa Phán Đễ vô tội nói: "Nếu ta không xóa hắn, chỉ sợ hắn sẽ dùng cách quấy rầy chị cả làm phiền ta!"
"Đúng đấy! Mẹ à, Hứa Mặc hoàn toàn không phải người! Mẹ biết không, có lần hắn đến tận trường học tìm ta! Hắn dựa vào cái gì mà đi tìm ta?" Hứa Tuyết Tuệ mắng: "Nếu không xóa hắn, chỉ sợ hắn sẽ không chịu ngồi yên! Bây giờ thì tốt rồi! Hắn hoàn toàn chẳng dám quấy rầy chúng ta!"
Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh nhíu mày nhìn mấy đứa con gái.
"Con cả, ngươi thì sao? Ngươi cũng vậy?"
Hứa Uyển Đình thân là chị cả, thật ra có quan hệ rất tốt với Hứa Mặc.
Thời điểm Hứa Mặc vừa mới về nhà họ Hứa, hắn thường xuyên tìm chị cả nói chuyện phiếm, chị cả Hứa Uyển Đình đối xử với hắn cũng không tệ.
Theo suy nghĩ của Tạ Băng Diễm, chắc hẳn Hứa Uyển Đình sẽ không xóa.
Hứa Uyển Đình nhìn mọi người, nhất thời không nói gì.
Im lặng một lúc, chị ta nói: “Thật ra ta chưa xóa, chỉ chặn hắn thôi! Cuối năm ngoái, hắn tìm đến công ty, ta bất đắc dĩ đành phải gọi bảo vệ đuổi hắn ra ngoài!"
"Nói cách khác, bây giờ trong nhà không ai có thông tin liên lạc của hắn?" Tạ Băng Diễm nghe xong, sắc mặt đều đen lại.
"Tức là bây giờ dù Hứa Mặc có một chiếc điện thoại khác? Số điện thoại là bao nhiêu? Các ngươi cũng không biết!"
Hứa Mạn Ny lẩm bẩm nói: "Đâu thể trách chúng ta chứ! Ai bảo hắn khiến người ta chán ghét như vậy? Mẹ à, mẹ đừng lo lắng, mấy ngày nữa hắn sẽ về thôi mà! Đến lúc đó hỏi hắn là được chứ gì! Ta nói trước, ta tuyệt đối sẽ không thêm Wechat và số điện thoại của hắn đâu, phiền muốn chết!"
"Ta cũng vậy!"
"Ta cũng thế, tuyệt đối không thêm!"
Chị hai và chị năm đồng thanh.
Tạ Băng Diễm thấy thế thì thở dài, nói với Hứa Uyển Đình: "Con cả, ngươi và con tư đến phòng Hứa Mặc tìm thử, xem có thông tin liên lạc của hắn không!"
“Dạ!" Hứa Uyển Đình và chị tư Hứa Phán Đễ cũng không tiện nói gì, đi vào phòng của Hứa Mặc.
Phòng Hứa Mặc ở trên tầng hai của biệt thự.
Căn phòng này vốn là phòng của bảo mẫu, vừa hẹp vừa nhỏ, sau khi Hứa Mặc trở về, để kìm hãm Hứa Mặc, sợ hắn gây phiền phức cho nhà họ Hứa bọn họ, nên sắp xếp để hắn ở tạm phòng này.
Lúc ấy Hứa Đức Minh và Tạ Băng Diễm hứa hẹn, nếu Hứa Mặc có thể đạt được thành tích họ yêu cầu, chính thức trở lại nhà họ Hứa, hắn có thể đổi sang ở căn phòng khác.
Hứa Mặc vô cùng hài lòng với căn phòng này, vừa bước vào đã vui vẻ ghê gớm.
Bây giờ nhìn lại, hắn đã sống trong căn phòng chật hẹp này bốn năm liền, thế nhưng người nhà vẫn chẳng có ý định đổi cho hắn căn phòng khác.
“Chị cả, rốt cuộc Hứa Mặc muốn gây chuyện gì? Lại còn đoạn tuyệt quan hệ? Đúng là chuyện cười rụng rốn! Rốt cuộc ai dạy hắn vậy?" Chị tư Hứa Phán Đễ cười nhạo nói.
Hứa Uyển Đình nhìn cô ta, nhíu mày: "Em tư, cuối năm ngoái, ngươi có biết Hứa Mặc mất điện thoại di động không?"
Hứa Phán Đễ sững sờ, cười nói: "Biết chứ! Nhưng chuyện này liên quan gì đến ta? Có phải ta làm mất điện thoại di động của hắn đâu!"
"Ngươi biết mà không mua cho hắn?" Hứa Uyển Đình hỏi ngược lại.
"Mắc mớ gì tới ta? Chị cả à, ngươi cũng đừng trách ta! Bố mẹ đều không mua cho hắn, dựa vào đâu ta phải mua cho hắn chứ? Hơn nữa, chẳng phải ngươi cũng không mua à?" Hứa Phán Đễ ra vẻ vô tội.
Hứa Uyển Đình nghe xong, thở dài: "Ta nghe mẹ nói, năm ngày trước, bố mẹ cùng đánh hắn vỡ đầu chảy máu!"