Tuyệt Sắc Giai Nhân Nhà Nông

Chương 47:

Tuy hận Tần lão hán, tuy rất muốn và cho ông ta hai cái, nhưng Tần Ngũ Nha vẫn nhịn. Ở bất cứ thời đại nào, để dư luận đứng về phía mình, bị nghìn người lên án mới có lợi. Nếu mình thật sự lý luận với Tần lão hán, e là người dân trong thôn Lý Gia, lý chính và Tam thúc công cũng sẽ không giúp mình, mà chỉ cho là mình đanh đá, không hiểu chuyện.

Vì cuộc sống dễ chịu của mình sau này, Tần Ngũ Nha biết những gì ấm ức của ngày hôm nay có không muốn chịu thì cũng phải chịu. Nhưng nhớ tới cái tát vừa rồi, lại nghĩ tới bây giờ trong miệng vẫn toàn mùi máu tanh, lại nghĩ mình phải dập nát đầu, lại nhớ tới kết cục của tam tỷ và tứ tỷ, dù thế nào Ngũ Nha cũng không cam tâm.

Hôm nay đã làm đến mức độ này nếu vẫn không thành công thì e là sau này mình sẽ không còn cơ hội nữa. Nếu qua một thời gian nữa, Tần lão hán lại bán mình ra ngoài, chỉ cần không phải là Liễu gia, dù đối phương có là ma ốm, tàn tật thì chỉ sợ là người trong thôn cũng sẽ không mở miệng nói câu nào.

Nhưng quá tam ba bận, Lão Vụ Đầu là lần đầu, Liễu Thanh Sơn là lần thứ hai, nếu lại thêm lần thứ ba, dù đối phương có không tốt thì người ngoài cũng chỉ có thể coi là Tần Ngũ Nha soi mói chứ tuyệt đối không nói Tần lão hán làm cha có gì sai sót.

Mắt thấy mọi người sắp tản đi, Tần Ngũ Nha biết mình không thể dây dưa được nữa bèn lớn tiếng hô lên: “Các vị thẩm thẩm, bá bá, lý chính bả bá, mọi người chờ đã! Hôm nay Ngũ Nha có vài lời muốn nói rõ trước mặt mọi người, hy vọng các vị thẩm thẩm, bà bá làm chứng cho Ngũ Nha.” Dứt lời, Tần Ngũ Nha lại quỳ xuống, dập đầu với mọi người.

Mọi người ồn ào không hiểu Ngũ nha đầu định làm gì nên vô cùng nghi hoặc, trong mắt họ, Vương thị không còn tác quái nữa, Tần lão hán cũng đã nhận sai thì đương nhiên chuyện cũng sẽ kết thúc.

“Ngũ nha đầu! Con còn muốn làm gì nữa! Đừng làm chậm trễ chuyện của mọi người, mau ngồi dậy lên cho ta, cút vào nhà đi.”

Tần lão hán thấy mọi người cuối cùng cũng định đi, sắp thở phào một hơi thì Tần Ngũ Nha đột nhiên lại nói như vậy. Tảng đá trong lòng còn chưa rơi xuống đã lại đè xuống, hai mắt không khỏi lồi ra, giọng điệu không tự chủ nặng thêm vài phần, dứt lời hung hăng lườm Tần Ngũ Nha một cái.

Trước kia ông ta nghĩ Ngũ nha đầu nhát gan nhất, bị mình lườm như vậy thì sẽ ngoan ngoan về phòng. Chờ lý chính và bà con lối xóm đi rồi thì đương nhiên mình có thể dễ dàng xử lý nó một trận. Thế nhưng không ngờ Tần Ngũ Nha hoàn toàn không nhìn ánh mắt của Tần lão hán, hoặc là nàng có nhìn thấy cũng coi như không thấy.

Nàng lại không hề để ý, dập đầu hai cái rồi nói: “Các vị thẩm thẩm, bá bá, Ngũ Nha biết những lời mình nói ra đây sẽ là đại nghịch bất đạo, trái với luân lý, là bất hiếu. Thế nhưng Ngũ Nha chẳng còn cách nào khác, Ngũ Nha sợ hôm nay không nói ra những lời này thì tương lai cũng sẽ tự tìm một cái cây mà treo cổ cho chết luôn đi. Bởi vậy mới xin các thẩm thẩm, bà bá làm chứng cho Ngũ Nha.”

“Ngũ nha đầu, có lời gì thì cứ nói, đừng dập đầu, trên trán cháu đều là vết thương, dập đầu nữa sợ là sẽ rách ra đó.” Vợ lý chính đau lòng, nói.

“Cảm ơn thẩm, Ngũ Nha không sợ đau, Ngũ Nha dập đầu là nên làm. Hôm nay nếu không xin các thẩm thẩm, bà bá làm chủ cho Ngũ Nha thì Ngũ Nha sợ cũng sẽ không sống nổi.”

“Ngũ Nha, cháu có lời gì thì cứ nói, cứ nói hết ra, bọn ta làm chủ cho cháu.” Lý chính nghiêm túc nói.

“Các vị thẩm thẩm, bá bá, Ngũ Nha không trách cha bán Ngũ Nha đi. Tuy Ngũ Nha tự nghĩ không muốn gả đi, nhưng cũng biết sự khó xử trong nhà, mắt thấy đại tẩu sắp sinh con, nhị tầu cũng có bầu. Tương lại đúng là phải tiêu tốn rất nhiều tiền bạc. Nương cháu sức khỏe không tốt, không thể làm việc quá cực nhọc, trong nhà chỉ còn cha, đại ca và nhị ca có thể làm việc. Nhà cháu có ít ruộng, người há miệng ăn lại nhiều, cha bán Ngũ Nha để đổi lấy tiền cũng là vì chẳng còn cách nào khác.” Nói tới đây, Ngũ Nha hơi dừng lại, hai mắt đẫm lệ, trong họng như bị nghẹn cái gì đó, đau lòng khó có thể thốt nên lời.

“Đứa bé Ngũ Nha này đúng là hiểu chuyện, khiến người ta đau lòng.” Vợ lý chính nghe mà sống mũi cay cay, trong lòng như bị một tảng đá lớn chặn ngang ngực, bức bối khó chịu: “Một đứa bé mới lớn tới đâu mà trong lòng chỉ biết nghĩ tới sự khó xử trong nhà cơ chứ, sao Tần lão đầu và Vương Đại Hoa lại có thể độc ác như vậy cơ chứ!”

“Đứa bé ngoan như vậy, thật sự là số khổ quá!” Mấy người phụ nữ trong thôn không khỏi có chút đau lòng, len lén nhỏ giọng thảo luận.