Tuyệt Sắc Giai Nhân Nhà Nông

Chương 43:

Mắt thấy mọi người bị lời mình nói làm cho sững sờ, Vương Đại Hoa càng ngày càng thấy mình có lý, hoàn toàn không thấy đuối lý, tiếp tục nói: “Đúng là làm ơn mắc oán mà! Lòng tốt của ta bị các người nói là không phải, bị chà đạp vô ích rồi! Ta làm đại tẩu, trong lòng vẫn luôn nhớ tới Ngũ Nha, tìm mối hôn sự cho Ngũ Nha thì đã sao, vô duyên vô cớ nói bán Ngũ Nha đi! Điều kiện tốt như vậy mà cũng nói là bán à?...”

Vương thị chính là người có loại tài nghệ này, một chuyện cũng không lừa ngươi, nhưng là chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, trắng cũng có thể nói thành đen, khí thế hùng hồn. Đừng nói là người ngoài, mà ngay cả bản thân nàng ta cũng tin vào mình, nàng ta nói liên thiên một hồi khiến những người phụ nữ ở đây đều do dự, hơi tin tưởng.

Theo những lời Vương thị nói, Liễu gia thật sự là một nhà tốt nghìn dặm khó tìm, Ngũ Nha được gả đi là để hưởng phúc chứ không phải là chuyện xấu. Lẽ nào Vương thị này đã đổi tính đổi nết, thật sự có lòng tốt hay sao? Ngay cả Lâm thị nghe cũng không khỏi nghi ngờ.

Ngũ Nha thấy Vương thị nói năng lưu loát, nghe còn hay hơn cả hát vài phần thì cũng không vạch trần, cứ để cho nàng ta nói hết chuyện. Lý chính và vợ lý chính biết chuyện cũng chỉ cười lạnh nhìn Vương thị, không ngừng nhìn chằm chằm nàng ta, xem nàng ta muốn diễn thế nào.

Vương thị nước mắt nước mũi đầm đìa lên án, nếu là người không biết tính của Vương thị, lần đầu tiên nghe thấy khéo còn tưởng nàng ta là con dâu cả thật sự nghĩ cho Tần gia, nghĩ cho em chồng của mình, chắc chắn sẽ thấy nàng ta đã chịu nỗi ấm ức bằng trời.

Nhưng Vương thị là người thế nào? Là người có lòng dạ xấu xa nổi tiếng trong thôn Lý Gia, dù nàng ta có than thở, khóc lóc như vậy thì những người trong thôn tới hóng chuyện cũng chỉ nửa tin nửa ngờ. Vài người phụ nữ biết rõ đạo đức của Vương thì chẳng ra gì thì càng không tin, chỉ nghi hoặc nhìn về phía Tần Ngũ Nha.

Tần Ngũ Nha vừa nhìn là biết thời cơ đã chín muồi, nàng không chờ Vương thị câm miệng mà mình lại “bịch” một tiếng quỳ xuống, khóc lớn nói ra những gì mình được nghe, được thấy ở thôn Liễu Gia, lại thêm mắm dặm muối kể với mọi người ở đây một lần. Vừa nói ra đã khiến trong lòng mọi người run sợ,

ngay cả Vương thì cũng lập tức á khẩu không nói được gì, rõ ràng nàng ta không ngờ Tần Ngũ Nha lại biết rành mạch như vậy.

Ai cũng không ngờ, Liễu Thanh Sơn tuấn tú, lịch sự, gia cảnh vô cùng tốt trong miệng Vương thị lại là kẻ điên, bất cứ lúc nào cũng có thể phát điên cắn người, ngay cả em gái ruột cũng bị cắn đứt tai. Chuyện này thật sự quá khủng bố, nếu Ngũ Nha thật sự bị gả đi thì không phải bị giày vò tới điện thì cũng sẽ bị dằn vặt tới chết.

Thấy vẻ mặt sợ hãi, ngột ngạt của mọi người, Tần Ngũ Nha biết đã tới giờ mình biểu diễn. Nàng cắn răng, mặc kệ bùn đất, máu me trên mặt, dập đầu thật mạnh với Tần lão hán và Vương thị.

Cái trán còn chưa lành lại đập mạnh xuống nền đất vàng đầy đất đá gồ ghề, máu me dính đầy bùn đất khiến mọi người ở đây như trở lại cảnh tượng ba tháng trước, lúc Tần Ngũ Nha tự sát, trông mà sợ.

“Cha!!! Nương!!!”

Tiếng hô này, Tần Ngũ Nha gần như đã dùng hết sức lực toàn thân mới hét lên được, giọng nói khàn đi xen lẫn tiếng khóc, lại mang theo giọng mũi khiến mọi người chua xót.

“Ngũ Nha cầu xin cha nương! Xin cha nương mà, Ngũ Nha sẽ chăm chỉ làm việc, làm trâu làm ngựa cho cha nương! Cha, đừng bán con cho Liễu Thanh Sơn, Ngũ Nha sẽ kiếm tiền cho cha, Ngũ Nha sẽ kiếm mười lượng bạc cho cha! Cầu cha nương đừng bán Ngũ Nha đi! Đại tẩu! Ngũ Nha nấu cơm cho tẩu! Giặt quần áo cho tẩu! Ngũ Nha hầu hạ tầu! Muốn đánh muốn mắng thì tùy tẩu! Xin tầu đừng bản Ngũ Nha đi!...”

Tần Ngũ Nha dập đầu lần sau mạnh hơn lần trước, nàng cũng không nói gì khác, chỉ cầu xin, dòng máu trên trán càng lúc chảy càng nhiều như không muốn sống nữa. Trên mặt, trên người, trên mặt đất, khắp nơi là màu đỏ quạch, tình cảnh khốc liệt kia khiến mấy người phụ nữ có trái tim mềm yếu không khỏi thấy sống mũi cay cay, lũ lượt gạt nước mắt.

Làm bậy!! Làm bậy rồi!!

Ba tỷ muội Tần gia đã điên một người, bị hủy hoại một người, lẽ nào đứa bé cuối cùng này phải kết thúc như vậy hay sao? Rốt cuộc đã tạo nghiệt gì đây!

“Vương thị, hôm nay dù ta có không cần cái mạng già này cũng phải liều mạng với ngươi! Ta liều mạng với ngươi!”