Săn Mã Giảm Giá Lụm Được Soái Ca

Chương 12: Hẹn Hò

Thứ Sáu và Thứ Bảy vẫn đi làm, vẫn được anh mua cà phê cho, vẫn cùng nhau ăn cơm cô nấu nhưng không hiểu sao cô thấy hai ngày này dài vô cùng.

Đến tối thứ Bảy, cô vừa về là tắm rửa ăn cơm rồi dành cả tối để nghĩ xem mai mình mặc gì.

Còn sợ mình dậy trễ nên đặt báo thức.

Con bạn dặn cô sáng dậy ăn gì trước ở nhà, để lúc đi cùng anh thì ăn ít hơn. Nhưng cô gạt phăng.

Cô ăn thế nào thì anh biết thừa, trưa nào chẳng ăn chung.

Hơn nữa nếu anh thích cô thì sẽ thích con người thật của cô, không cần tránh né.

7h42 phút anh dừng xe trước nhà cô, anh nhắn tin điện thoại cho cô:

“Anh tới rồi, em khi nào xong thì ra nhé!”

Vừa nhận được tin nhắn của anh thì cô dứt khoát xóa màu son mình vừa tô, quyết định lấy cây đầu tiên.

Cô đã mất thời gian chọn trang phục tối qua, không ngờ sáng nay son màu nào lên cũng cảm giác không tươi lắm, thôi đành vậy.

“Hi anh!”

“Hôm nay bé xinh nha” Anh cười chào cô, vui vẻ khen thật lòng. Trong mắt anh cô luôn xinh, nhưng hôm nay rõ ràng càng xinh hơn.

“Có đâu, bình thường em cũng mặc vậy mà.” Cô le lưỡi rồi ngồi trên xe anh.

“Mình đi đâu vậy anh?”

“Ăn sáng trước đi, anh biết một quán phở ngon lắm”

Ăn sáng xong anh chở cô đến một quán cà phê được thiết kế theo phòng cách Vintage rất đẹp.

“Oa, bình thường anh hay ngồi ở đây sao?”

“Ừm, quán này trong hẻm nên cũng ít người biết. Hơn nữa sáng chủ nhật thường vắng, buổi tối thứ bảy có nhạc acoustic sẽ đông hơn.”

“Vậy bữa nào mình đi buổi tối nha”

“Được” Anh cưng chiều cười. Chỉ cần cô muốn, cả tuần đi cũng được.

Không biết vì không khí quán cà phê hay vì cái nhìn của anh, cô bỗng thấy hơi ngại.

Mà để đỡ ngại nên cố gắng tìm đủ chuyện để nói, còn kể chuyện bạn bè lúc đi học.. Anh thỉnh thoảng sẽ phụ họa theo, còn đa số là mỉm cười nghe cô nói.

Cái nhìn khiến cô lúng túng lắm. Cảm giác như trong mắt anh cô rất xinh đẹp ấy, cô nhìn thấy cả bản thân trong mắt anh thì vội vàng tìm cớ nói chuyện hoặc nhìn ngó khắp nơi.

“Mình đi xem phim đi” Thấy cô bé lúng túng nên anh buồn cười nói.

“Dạ được. Nghe nói phim hay lắm, em cũng muốn xem.” Cô thở phào. Nhanh nhẹn đứng dậy.

Đến lúc này cô mới nhận ra một việc vô cùng quan trọng, cô vậy mà để quên túi xách ở nhà.

Cô là một đứa nghiện điện thoại, trừ giờ đi làm, ở nhà rất hay ôm điện thoại. Vậy mà hôm nay lại luống cuống quên giỏ xách. Và đương nhiên, không điện thoại, không ví tiền, cô nghĩ anh giờ mà chở cô vứt giữa đường thì không biết làm sao mất.

Và đương nhiên cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh trả tiền cà phê, nhìn anh mua vé xem phim, mua bắp nước.

Hic anh có nghĩ cô là cố tình không mang tiền không huhu .