Săn Mã Giảm Giá Lụm Được Soái Ca

Chương 11: Mập Mờ

Kết quả sau khi hai người ăn về thì mỗi người tự về góc của mình nghỉ trưa, cũng không ai hỏi gì cô.

Cả buổi chiều làm việc, rồi lúc ra về vẫn như thường.

Cô thầm cảm thán bản thân quá trẻ con rồi, mọi người là người trưởng thành, đùa vui thôi chứ cũng không ai tò mò nhiều.

Làm buổi trưa cô không ngủ được, nhắm mắt lại nghĩ đến anh. Nhớ nụ cười của anh. Nhớ lại câu nói kia. Lại có chút ngại ngùng không biết nói gì nếu mọi người hỏi.

Bao ngày thấp thỏm, bỗng nhiên công khai đi cùng anh ăn trưa trước mặt mọi người lại khiến cô vui vẻ vô cùng.

Từ hôm ấy cô và anh vào một trạng thái rất lạ.

Có cảm giác anh đang theo đuổi cô vậy.

Sáng vẫn chúc buổi sáng tốt lành và một ly cà phê sữa trên bàn nhưng có thêm một câu để cô có thể tiếp tục trò chuyện hoặc không cần nếu bận.

Chẳng hạn sáng nay là: “Buổi sáng tốt lành nha bé, hôm nay trời lạnh nhỉ.”

Cô sẽ trả lời “ Dạ, cảm ơn anh. Chúc anh buổi sáng năng lượng, lạnh quá mà em quên mang áo khoác huhu”

Không chỉ đến tối mới chúc cô ngủ ngon mà có khi cô vừa về sẽ nhận được tin hỏi thăm về chưa, tối nay định nấu gì cho ngày mai.

Có hôm thì gửi cho cô một bức ảnh trên mạng với câu thả thính khiến cô không biết làm sao. Đành thả icon cười lăn lộn, xem như anh tấu hài đi.

Cô vẫn mang cơm cho cả hai rồi vẫn cùng anh lên sân thượng ăn nhưng là thoải mái đi chứ không lén lút nữa.

Hôm nào cô lười nấu ăn sẽ tự nhiên nhắn anh trước, anh sẽ dẫn cô đi ăn món gì đó quanh công ty.

Thường thì lần nào anh cũng giành trả tiền, cô ngại nên lại bỏ tâm vào nấu cơm hơn, mua thêm trái cây mang theo.

“Tối nay anh rảnh, đi siêu thị không bé?” Đúng 5h, vừa hết giờ làm thì cô nhận được tin nhắn của anh.

“Dạ được, em định mua thêm rau củ với trái cây.” Cô thoải mái, có chút vui vẻ khi đi cùng anh, nói chuyện với anh.

Càng tiếp xúc lâu cô nhận ra anh là kiểu hài ngầm ấy. Tức là mới gặp thì lạnh lùng, ít nói.

Nhưng quen rồi thì anh rất hay đùa, có lúc câu đùa của anh cô từng nghe bạn nói rồi, lúc đó cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo, không hiểu sao anh nói thì lại thấy vô cùng hài hước.

“Ừm, mai là thứ sáu, lại sắp cuối tuần rồi” Vừa đẩy xe hàng anh vừa nói.

“Ủa sao cuối tuần mà anh thở dài?”

“Thì cuối tuần không biết làm gì, cũng không biết đi đâu. Anh toàn ra cà phê ngồi chán lại về ngủ.”

“Haha em thấy vậy tốt mà, cho bản thân nghỉ ngơi sau cả tuần bận rồi.”

“Vậy cuối tuần em thường làm gì?”

“Em á, cũng như anh thôi. Nhưng em lười lắm, không ra cà phê mà ngủ luôn tới trưa dậy, ăn rồi luyện phim hoặc đọc truyện.”

“Vậy cuối tuần này em cũng rảnh à?”

“Dạ”

“Vậy cho anh nhé”

“Dạ?” Cô ngơ ngác quay lại nhìn anh.

“Thì anh rảnh, em cũng rảnh mà. Em muốn đi đâu?” Anh làm lơ ánh mắt ngơ ngác của cô, tiếp tục bàn luận như thể cô đã đồng ý rồi vậy.

“Em.. cũng không biết nhiều chỗ”

“Vậy 8h sáng chủ nhật anh qua đón em, mình đi ăn sáng xong tính tiếp, được không?”

“A, dạ, vậy đi.” Cô quay đầu tiếp tục chọn rau, chọn củ, quyết không nhìn anh.

Cứ thế theo anh ra tính tiền, theo anh lấy xe, lên xe về nhà. Nhìn anh xách đồ vào rồi chào anh.

Vừa đóng cửa lại thì dựa vào tường thở dốc. Vậy có tính là hẹn hò không?

Ôi giờ mới chỉ tối thứ 5 thôi, làm sao đây, có thể mượn cánh cửa của ĐôRêMon một phát tới thẳng chủ nhật không!