Săn Mã Giảm Giá Lụm Được Soái Ca

Chương 10: Lo Lắng

“Này, dạo này cứ tới giờ trưa em lỉnh đi đâu vậy?”

“Dạ em đi ăn cơm thôi haha”

“Là sao? Sao không ăn cơm với tụi chị nữa? Đang vui mà, hay em lười nấu nên ăn ngoài. Bữa nào lười nấu thì nhắn chị mang nhiều cơm hơn, ăn chung.”

“Dạ, cảm ơn chị, không cần đâu.” Cô cười cười. Không biết nói sao.

Không lẽ nói cô mang cơm nhưng là đi chỗ khác ăn, còn là ăn với riêng anh.

“Ừm, có khó gì thì nói ra nha. Đừng có im im” Chị đồng nghiệp quan tâm càng khiến cô ngại hơn.

“Dạ em biết mà. Cảm ơn chị. Thôi em làm tiếp nha, nay nhiều việc quá haha”

Mấy ngày nay cùng anh ăn cơm buổi trưa khiến cô luôn sống trong tâm trạng thấp thỏm. Cứ sợ ai đó nhìn thấy, sợ bị đồn linh tinh.

Dù cô và anh chẳng có gì.

“Em sao vậy, không thích món đó à?” Thấy cô ăn cơm mà tinh thần cứ như trên mây nên anh quan tâm hỏi.

“Dạ không có gì.”

“Không có gì mà nãy giờ em ăn chưa hết một miếng cơm, rau bí xào ưa thích cũng không đυ.ng”

“Ừm, chỉ là..”

“Chỉ là sao?” Anh hồi hộp, đừng nói cô không muốn ăn cơm cùng anh nha.

Tuy anh hơi khó chịu khi cô cứ lén lén khi mang cơm cho anh và ăn cùng anh.

Thậm chí lúc trong phòng không đến gần khu vực bàn anh, nếu đυ.ng mặt cũng xã giao chào hỏi rồi chuồn đi ngay.

Nhưng anh lại càng ngày càng muốn gần cô, cảm giác cả ngày chỉ đợi buổi trưa để cùng cô ăn cơm, nói năng linh tinh. Tối về nhà lại mong đến mai.

“Chỉ là hôm nay em xách hộp cơm có gặp chị linh kế toán, chắc xíu cả phòng đều biết.”

“Biết thì sao, ai cũng cần ăn cơm trưa mà”

“Nhưng mà .. nhưng mà… họ sẽ nghĩ anh và em có gì đó.” Cô lí nhí nói.

“Vậy càng tốt, anh còn mong nó là thật.” Anh thoải mái nói, chỉ cần cô không phải đang nghĩ từ chối nấu cơm cho anh, họ biết thì sao chứ.

“Dạ?” Cô ngơ ngác nhìn anh, tim đập mạnh, anh nói câu ấy là ý gì.

“Ý anh là…” Anh thấy cô như vậy vừa mở miệng định nói thì cô có điện thoại từ gia đình nên xin lỗi anh đi nghe máy.

Nhìn cô đi xa ánh mắt anh bỗng nghiêm túc hơn.

Còn cô sau khi nghe điện thoại quay lại thì không dám nhìn thẳng anh, cắm cúi ăn cơm rồi vội vàng thu dọn. Cô không biết phải đối mặt thế nào, câu đó anh nghĩ là gì. Lúc nãy là anh định giải thích đúng không?

“Em về tới nhà chưa?” Cô vừa về nhà thì nhận được tin nhắn của anh nên hơi bất ngờ.

“Dạ em mới về tới.”

“Ừm mai em khỏi mang cơm. Trưa anh dẫn đi ăn chỗ này ngon lắm.”

“Thôi, tốn kém lắm. Để mang cơm cho tiết kiệm”

“Thì lâu lâu cũng phải đổi món chứ. Cứ ăn cơm em nấu hoài anh thấy ngại lắm. Đi nha. Quyết định vậy đi. Anh làm việc đã. mai gặp.”

Anh cứ thế nhắn ào ào khiến cô không biết làm sao, đành nhắn lại:

“Dạ, vậy anh làm việc rồi nghỉ sớm nha. mai gặp ạ”

Bình thường cô cũng rất hoạt náo nhưng không hiểu sao bên cạnh anh cô luôn ngại ngại, không biết nói gì.

Hôm sau, vừa đến giờ nghỉ trưa thì anh đứng dậy tiến thẳng tới bàn cô ngồi:

“Đi thôi, tranh thủ tới có chỗ rộng” Anh vui vẻ nói, mặc kệ ánh mắt mập mờ khắp nơi bán tới.

“À, dạ” Cô cứ thế vội vàng dọn đồ rồi theo anh ra ngoài. Cô biết trưa nay cô nổi tiếng rồi.