Săn Mã Giảm Giá Lụm Được Soái Ca

Chương 1: Hiện Thực Vả Mặt

Lúc vừa hoàn thành chương trình học, dù chưa có bằng tôi cũng như các bạn bè, dùng bảng điểm đi xin việc. May mắn cũng xin được việc một công ty gia đình nhỏ. Công việc là trực showroom, nếu có khách hàng thì tư vấn bán hàng, nếu không có khách thì ngồi viết bài đăng lên mạng xã hội và website của công ty.

Công ty quy mô nhỏ, ngoài tôi ra thì cũng chỉ còn một anh giao hàng và vài người ở xưởng gia công. Còn Sếp, người mở công ty cũng đảm nhiệm vai trò nhân viên kinh doanh lẫn giao hàng.

Lúc đầu mới ra trường, khí thế hăm hở tôi chăm chỉ làm việc, nhanh chóng bắt kịp tiến độ công việc. Nhưng chỉ tầm vài tháng quen việc thì ... cảm thấy nhàm chán.

Khách hàng thì mỗi ngày chỉ có một hai người, có ngày không có ai. Viết bài thì cũng quay tới quay lui mấy sản phẩm, nên tôi nghĩ mình cứ ở đây mãi cũng không học hỏi được gì. Thế là nộp đơn xin nghỉ.

Quyết tâm dấn thân vào môi trường làm việc khắc nghiệt để được học hỏi, hoặc vào những công ty lớn để có cơ hội thăng tiến nhanh...

Và lẽ đương nhiên, tôi bị hiện thực vả mặt đến đau rát.

Sau đó là chuỗi ngày phỏng vấn rồi trượt, trượt nên tìm việc, nộp đơn, phỏng vấn rồi lại trượt. Đến lúc nhận bằng tốt nghiệp, bạn bè vui vẻ ăn mừng còn tôi đang lo lắng vì không tìm được việc.

Lúc ấy tôi mới biết mình may mắn cỡ nào khi được nhận việc kia, được anh Sếp tin tưởng nhận dù chẳng có tí ti kinh nghiệm gì, bài viết không có gì nổi bật, cũng không có đề xuất marketing gì hết. Thỉnh thoảng anh Sếp rảnh rỗi còn ngồi chia sẻ với tôi về việc kinh doanh, hay cách bán hàng tốt hơn, nhưng lúc ấy tôi nghe tai này lại ra tai kia.

Tôi rơi vào trạng thái mất niềm tin vào bản thân, mà càng như vậy càng không thể tìm việc. Suốt nhiều tháng liền cứ quay đi quẩn lại điệp khúc tìm việc và rớt phỏng vấn, nhiều đến mức tôi giấu gia đình.

Mãi đến một ngày, bỗng nhiên tôi tỉnh dậy, tự hỏi bản thân: "Mình cứ như vậy mãi sao?"

Sau đó tôi mặt dày xin tiền ba mẹ, đăng ký một khóa học tiếng Anh ban đêm, rồi gửi đơn xin thực tập sinh cho một tập đoàn đa quốc gia. Cứ thế, ngày đi làm, học hỏi từ các anh chị trong công ty, tối về học tiếng Anh. Sau hai tháng thực tập tôi được nhận làm nhân viên chính thức.

25 năm cuộc đời, cuối cùng tôi cũng làm được chuyện mình tự hào nhất. Trúng tuyển phỏng vấn một tập đoàn đa quốc gia.

Có lẽ với nhiều người đây cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì, nhưng với một đứa lực học luôn mức trung bình. Thi đại học phải luyện cắm đầu, bốn năm đại học cũng không dám ngơi nghỉ, hơn nữa trải qua thời kỳ thất nghiệp triền miên thì đây đã là một kết quả tôi rất hạnh phúc. Hạnh phúc đến mức gọi điện nấu cháo hơn 2 tiếng đồng hồ chỉ để kể về những điểm tuyệt vời của công ty mới với bạn thân.

Hết cách rồi, tôi không có nhiều bạn, cũng chỉ có vài đứa cùng học đại học cùng ở trọ chung này thôi.

Yeah! Chào tương lai, tôi sẽ chăm chỉ làm việc, tiết kiệm tiền lương, gặp gỡ một chàng trai, có một mối tình công sở ngọt ngào, à cũng là tình đầu của tôi, ở đây!

Và rồi, niềm tin về tương lai cũng nhanh chóng bị hiện thực vả mặt lần hai!