Thần Phật Chính Là Ta

Chương 20: Lão mù Lâm... thu được một đệ tử tốt!

"Cao huynh, hay là ngươi mau chóng cầu viện đi."

Trương Cửu Dương đề nghị.

Cao Nhân cười khổ: "Cho dù cầu viện cũng phải đợi thêm vài ngày nữa. Nếu để nàng trở thành Hung... đến lúc đó sẽ có rất nhiều người chết."

Ánh mắt ông ta lộ vẻ kiên quyết: "Ta sẽ phát tín hiệu cầu viện, nhưng tuyệt đối không thể ngồi yên chờ chết, muộn nhất là trưa mai, nhất định phải ra tay!"

Trương Cửu Dương không khỏi cảm thấy kính trọng. Quả nhiên, vị Ti Thần của Khâm Thiên Giám này rất có trách nhiệm.

"Cao huynh, ta có một số thông tin, có lẽ sẽ hữu ích cho ngươi."

Trương Cửu Dương kể lại manh mối về Lỗ Diệu Hưng và cầu đá trắng, đề nghị Cao Nhân có thể điều tra thêm từ hai hướng này.

Cao Nhân nghe xong vô cùng cảm kích: "Hai thông tin này rất quan trọng, ta sẽ phái người đi điều tra, đồng thời ghi lại vào hồ sơ. Cho dù ta có chết, tin rằng đồng nghiệp đến hỗ trợ cũng sẽ nhìn thấy."

Trương Cửu Dương khẽ giật mình, nhìn gương mặt hiền lành của Cao Nhân, trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc khó tả.

Đột nhiên, hắn dường như hiểu được tại sao Cao Nhân lại ăn cơm trắng một cách ngon lành đến vậy, thậm chí ngay cả hạt cơm rơi ra cũng không bỏ.

Nghề của bọn họ tuy có vẻ oai phong, có rất nhiều đặc quyền, ngay cả Huyện lệnh cũng phải nể mặt, nhưng thực chất chẳng khác nào đi trên lưỡi dao.

Được ăn cơm trắng dưới ánh mặt trời, tự do hít thở không khí trong lành, bản thân còn sống, đó đã là một niềm hạnh phúc vô bờ.

Cao Nhân vỗ vai Trương Cửu Dương, cười nói: "Ngươi về đi, mấy ngày nay đừng ra khỏi nhà."

Trương Cửu Dương định nói gì đó nhưng lại thôi.

Cao Nhân dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cười nói: "Ngươi cho rằng ta cứu ngươi là muốn kéo ngươi vào cùng đối phó với Vân Nương sao?"

Trương Cửu Dương im lặng. Ban đầu đúng là hắn nghĩ như vậy.

Cao Nhân thản nhiên nói: "Thực ra ban đầu ta cũng có ý định đó, nhưng sau khi biết Vân Nương sắp sửa biến thành Hung, ta đã từ bỏ ý định này."

"Tiểu huynh đệ, tuy ngươi đã tu được pháp lực, nhưng đạo hạnh còn quá thấp kém, kém xa sư phụ ngươi, ngay cả tà ma cấp Quỷ cũng khó đối phó, huống chi là Vân Nương sắp sửa trở thành Hung."

"Nói thật, ngươi có thể tỉnh lại sau khi bị nàng ta nhập xác đã được xem là mạng lớn, tổ tiên phù hộ rồi."

Dừng một chút, ông ta nhìn Trương Cửu Dương, thở dài: "Ngươi còn trẻ như vậy đã tu được pháp lực, tư chất không tệ, đừng nên bỏ mạng ở đây."

"Lão mù Lâm... thu được một đệ tử tốt!"

...

Trương Cửu Dương rời khỏi huyện nha, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Chỉ mới mấy ngày trôi qua, người đi trên đường đã thưa thớt hơn hẳn, không còn náo nhiệt như trước, toát lên vẻ hoang vắng lạ thường.

Quan phủ đã dán cáo thị, nói mấy ngày nay có tội phạm gϊếŧ người trốn đến huyện Vân Hà, yêu cầu người dân không nên ra ngoài khi không cần thiết.

Trương Cửu Dương đi đến quầy hàng của Vương thẩm. Trước đây, nàng vẫn bán thịt heo ở đây, nhưng giờ đây, nữ tử hào sảng, nghĩa hiệp kia đã không còn nữa.

Tuy Cao Nhân đã cho người đưa đại phu đến chữa trị, nhưng nàng vẫn không qua khỏi.

Trương Cửu Dương chợt nhớ đến miếng thịt heo mà nàng đã cho mình lúc trước khi chưa bị nhập xác. Bây giờ nó vẫn đang nằm trong bếp nhà hắn, chắc đã ôi thiu rồi...

Hắn tiếp tục đi, nói thật lòng, hắn rất hận Vân Nương, hận không thể tự tay đánh cho hồn phi phách tán, nhưng lý trí mách bảo hắn, tốt nhất đừng nên nhúng tay vào chuyện này.

Cái đêm bị nhập xác đó, hắn đã dùng hết bài tẩy, liều mạng một phen, kết quả suýt chút nữa thì mất mạng.

Tuy Chung Quỳ rất lợi hại, là thần tiên chuyên bắt quỷ trong truyền thuyết, nhưng trong thế giới này, dường như lực lượng của ông ta đã bị tiêu hao rất nhiều, cần phải hấp thu hương hỏa mới có thể chậm rãi khôi phục.

Bằng chứng là khi ở trong thức hải, hắn hóa thân thành Chung Quỳ, vậy mà lại không rút nổi thanh Quỷ Kiếm đã từng chém gϊếŧ vô số yêu ma quỷ quái.

Hiện tại hắn vẫn còn quá yếu.

Trương Cửu Dương dần dần mò ra được bí mật của bức Quan Tưởng Đồ. Chỉ cần kiên trì tu luyện, một mặt truyền bá tín ngưỡng về Thiên Sư Chung Quỳ, một mặt tìm kiếm những tiểu yêu tiểu quái mà ăn, chắc chắn tu vi sẽ tăng lên nhanh chóng.

Cứ như vậy tu luyện dăm chục năm, đến lúc xuất sơn, chẳng phải sẽ vô địch thiên hạ hay sao?

Đến lúc đó, Quỷ, Hung, Sát gì đó, đều có thể dễ dàng tiêu diệt, chẳng phải rất sung sướиɠ hay sao?

Nhưng mà... tại sao ta lại không cảm thấy vui vẻ chút nào?

Trong lúc vô thức, Trương Cửu Dương lại đi đến tiệm bánh bao quen thuộc kia. Trong thế giới xa lạ này, chỉ có hai cha con chất phác, hiền lành kia mới có thể cho hắn cảm nhận được chút hơi ấm.

Cửa tiệm bánh bao đóng then cài chặt. Trương Cửu Dương cũng không nghĩ ngợi nhiều, dù sao trong tình hình hiện tại, buôn bán cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.