Thần Phật Chính Là Ta

Chương 17: Diêm Vương tặng bảo, pháp kiếm chém quỷ

Chỉ mới rút ra một tấc đã khiến nữ quỷ lạnh sống lưng, như lâm đại địch, một nỗi sợ hãi đến tột cùng ập đến, lấn át cả oán hận khắc cốt ghi tâm trong lòng nó.

Nhưng ngay sau đó, kiếm quang biến mất.

Trương Cửu Dương thở hổn hển, cảm thấy cánh tay rã rời, bất lực. Chỉ mới rút kiếm ra một tấc, dường như đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của hắn.

Không ổn rồi, bức tranh quan tưởng hấp thụ quá ít hương hỏa, cho dù hiện tại hắn đã hóa thân thành Chung Quỳ, nhưng vẫn không thể rút được thanh kiếm Trảm Quỷ này!

Trương Cửu Dương nhìn nữ quỷ, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng có chút xấu hổ.



Trong huyện nha, trước cửa một căn phòng dán đầy bùa chú, treo mấy ống trúc, trên mỗi ống trúc buộc một quả chuông đồng.

Điều kỳ lạ là, rõ ràng không có gió, nhưng những quả chuông đồng kia vẫn không ngừng kêu leng keng.

Sắc mặt hai nha dịch canh giữ trước cửa khác thường, vô thức lùi ra xa, như thể bên trong đang giam giữ thứ gì đó rất đáng sợ.

"Ngươi nói trên đời này... thật sự có quỷ không?"

Một nha dịch đột nhiên hạ giọng hỏi.

Tên còn lại nghe vậy rụt cổ, nói: "Ta tin, nếu không thì làm sao giải thích được tình trạng của tiểu Cửu bây giờ?"

"Cái chết của nhà Vương thẩm quá thảm khốc, tuyệt đối không phải do con người gây ra!"

"Còn tiểu Cửu nữa, người hắn lúc nóng lúc lạnh, thỉnh thoảng lại phát ra giọng nữ nhân, ngoại trừ việc bị thứ gì đó bẩn thỉu nhập vào thì còn có thể giải thích thế nào?"

"Vị đại nhân kia nói, tiểu Cửu là người có đạo hạnh, cho nên mới có thể chống chọi với thứ bẩn thỉu kia, nếu là người thường, cho dù là Vương thẩm - người mổ heo lâu năm, sát khí nặng nề, cũng không chịu đựng nổi con quỷ kia..."

Bọn họ là nha dịch của huyện Vân Hà, vào ban đêm ba ngày trước, bọn họ đột nhiên bị gọi dậy, nghe nói có một vị đại nhân vật đến huyện, ngay cả Huyện lệnh cũng phải đích thân ra nghênh đón.

Vịch đại nhân vật kia triệu tập bọn hắn, sau đó bất ngờ lấy ra một cái la bàn, rồi dẫn bọn hắn đến nhà Vương thẩm.

Bước vào trong phòng, bọn hắn chứng kiến một cảnh tượng khó có thể quên được.

Tay chân người bị chặt đứt như thịt heo bày la liệt trên thớt gỗ, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, xung quanh hỗn loạn, kinh khủng nhất là Trương Cửu Dương - thầy bói hành nghề xem tướng số trong huyện.

Hắn ta tuy bất tỉnh nhưng cơ thể lại lơ lửng giữa không trung, liên tục run rẩy, miệng phát ra tiếng nói khi nam khi nữ.

Cảnh tượng quá đỗi quỷ dị khiến bọn hắn sợ hãi tột độ.

Vị đại nhân vật kia vẫn bình tĩnh như thường, lấy ra một quả cân đặt lên người Trương Cửu Dương. Lập tức, thân thể Trương Cửu Dương rơi xuống đất, không còn run rẩy nữa.

Vị đại nhân vật kia quan sát Trương Cửu Dương hồi lâu, vẻ mặt đầy nghi hoặc, sau đó sai người đưa hắn về huyện nha, giam giữ trong căn phòng này.

"Hy vọng tiểu Cửu có thể vượt qua kiếp nạn này."

"Ta nghe nói, Vân Nương hình như đã trở lại..."

"Suỵt, đừng nói nữa, vị đại nhân vật kia đã dặn dò rồi, chuyện này không được bàn tán, càng không được phép lan truyền ra ngoài!"

Đúng lúc một bộ khoái khác định nói gì đó thì tiếng chuông đồng ngoài cửa đột ngột im bặt.

Trong phòng vang lên một giọng nói yếu ớt, khàn đặc: "Nước, cho ta xin chút nước!"

Hai tên bộ khoái giật mình, nhìn nhau.

Trương Cửu Dương tỉnh rồi!

...

Trương Cửu Dương mở mắt, nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ. Thân trên trần trụi, tay chân bị trói chặt bằng dây đỏ, trên người còn dán mấy lá bùa vàng.

Cổ họng hắn khô rát như thi lửa đốt, khiến hắn không kìm được thốt lên.

Chẳng bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, cánh cửa bị đẩy ra. Trương Cửu Dương lờ mờ nhìn thấy rất nhiều bộ khoái đứng bên ngoài, còn có Huyện lệnh và Huyện thừa mặc quan phục.

Nhưng không ai dám lại gần, chỉ có một bóng người bình tĩnh bước vào, sau đó tiện tay đóng cửa lại.

Người tới là một nam tử trung niên, thân hình hơi mập mạp, mặc trường bào màu đen, râu quai nón, dáng vẻ hiền lành, nhưng khi di chuyển, mỡ trên mặt lại rung lên từng đợt.

Điều kỳ lạ là giữa ban ngày ban mặt, tay hắn lại cầm một cây nến đang cháy.

Nam nhân mỉm cười, đôi mắt híp lại gần như không thấy rõ, nhưng lại ẩn chứa một tia sắc bén khó tả, như lưỡi dao sắc lẹm đang đánh giá Trương Cửu Dương.

"Thật ngại quá, ta phải xác định rõ ràng ngươi là ai."

Hắn chậm rãi bước tới, một tay cầm nến, một tay lấy từ trong ngực ra một chiếc gương đồng cổ, mặt sau khắc bát quái đồ và kinh văn đạo giáo.

"Đây là Chiếu Quỷ Kính, chuyên dùng để soi xét lệ quỷ nhập xác. Đừng sợ, chỉ cần gương không sáng, ta sẽ không thiêu chết ngươi."

Lúc này Trương Cửu Dương mới phát hiện dưới gầm giường mình chất đầy rơm rạ và dầu hỏa!

Thảo nào tên mập này giữa ban ngày ban mặt lại cầm nến, chắc chắn đang chờ gương sáng lên là thiêu sống hắn.

Tên khốn kiếp!