Mẹ kiếp, ít nhất cũng phải để ta nói chuyện chứ!
Ngay khi hắn tuyệt vọng, trước ngực bỗng nhiên truyền đến một cỗ ấm áp, tiếp theo đó là tiếng hét thảm thiết của con ma nữ, chớp mắt một cái đã biến mất tăm.
"Tiểu Cửu, tiểu Cửu!"
Trương Cửu Dương bỗng giật mình tỉnh lại, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hắn nhìn xung quanh, hoàng hôn vẫn như cũ, dòng sông lặng lẽ chảy, giống như mọi chuyện vừa rồi chỉ là giấc mộng.
Một nữ tử trung niên mập mạp lay hắn dậy, lo lắng nói: "Tiểu Cửu, ngươi ngủ gật dưới gốc cây liễu, người run lên bần bật, gọi mãi mới tỉnh, không phải là bị ma nhập đó chứ?"
Dừng một chút, nữ tử nhìn về phía bên kia sông, hạ giọng nói: "Sau này đừng bày sạp ở đây nữa, dưới sông Vân Hà này... từng có người chết đuối."
Trương Cửu Dương cảm ơn nữ tử kia. Nguyên chủ từ nhỏ lớn lên ở huyện Vân Hà, quen biết rất nhiều người trong vùng. Nữ tử này là Vương thẩm bán thịt heo ở đầu ngõ phía Tây, đừng nhìn nàng là phụ nữ mà nhầm, nàng mổ heo rất gọn gàng, nhanh nhẹn.
Thấy sắc mặt Trương Cửu Dương nhợt nhạt, Vương thẩm thở dài, sau đó lấy từ trong giỏ một miếng thịt heo to bằng nắm tay.
"Cầm lấy đi, đừng khách sáo với ta. Tuy là phần thừa nhưng ăn vẫn ngon lắm."
Nói xong, Vương thẩm xách giỏ rời đi. Trương Cửu Dương cảm thấy ấm lòng, quay đầu nhìn dòng sông Vân Hà, thầm nghĩ may mà chỉ là mơ.
Nhưng mà, trong ngực sao vẫn còn thấy ấm ấm?
Trương Cửu Dương đưa tay vào trong ngực, sau đó đồng tử co rút lại.
Đó là một lá bùa màu vàng được gấp thành hình tam giác, luồn qua bằng một sợi dây đỏ, đang đeo trên cổ hắn.
Đây là món quà mà ông thầy bói mù tặng cho nguyên chủ vào ngày sinh nhật. Nguyên chủ vẫn luôn đeo nó trên người, chỉ là lúc này, phía dưới lá bùa có thêm một vài vết cháy đen, như thể vừa bị thiêu đốt.
Trương Cửu Dương run rẩy mở lá bùa ra, mơ hồ nhìn thấy một chữ "Tiệm" được viết bằng chu sa.
Tương truyền, người chết thành quỷ, quỷ chết thành tiệm, vì vậy, một số lá bùa trừ tà thường viết chữ "Tiệm" lên trên. Quỷ vật nhìn thấy sẽ sợ hãi. Một số nơi còn có tục lệ chôn gạch "Tiệm" khi xây nhà cũng là vì mục đích trừ tà.
Vừa rồi... không phải là mơ!
Trong lòng Trương Cửu Dương dâng lên một nỗi sợ hãi. Đột nhiên, hắn như nhớ ra điều gì đó, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm trong đám cỏ ven sông.
Một lát sau, hắn vạch một bụi cỏ ra, nhìn thấy một con mắt màu đen, con ngươi dựng đứng vẫn còn chuyển động.
Ùng ục ~~
Cơn đói khủng khϊếp lại ập đến, nhìn con mắt kia, đáng lẽ phải sợ hãi nhưng Trương Cửu Dương lại nuốt nước bọt.
"Chung Quỳ ăn quỷ... Chung Quỳ ăn quỷ..."
Trong lòng hắn đột nhiên lóe lên một suy đoán táo bạo. Chẳng lẽ năng lực của Chung Quỳ trong bức tranh kia là...
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy buồn nôn, nhưng đồng thời, một cảm giác hưng phấn khó tả khiến toàn thân hắn run rẩy.
….
Mặt trời ngã về tây, hoàng hôn buông xuống.
Trương Cửu Dương vội vã về nhà, không ai biết trong ngực hắn đang cất giấu một thứ kinh khủng đến nhường nào, đó là con mắt của một con quỷ nữ!
Trong lúc đi đường, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được con mắt đang chuyển động, cùng với sự lạnh lẽo tỏa ra từ nó.
"Cửu ca!"
Giọng nói trong trẻo vang lên, chất giọng thiếu nữ đặc biệt khiến Trương Cửu Dương bừng tỉnh, hắn đã đi đến trước tiệm bánh bao trong huyện thành từ lúc nào không hay.
Trước quầy hàng là một bé gái bảy, tám tuổi, phấn điêu ngọc trác, tóc búi cao, trên mặt dính chút bột mì, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Tay nàng bưng mấy cái bánh bao được bọc trong giấy dầu sạch sẽ, đưa cho Trương Cửu Dương.
"Cửu ca, sao hôm nay huynh tan ca muộn thế, bánh bao suýt chút nữa nguội rồi, chỉ còn mấy cái này thôi, may mà cha ta giấu trước, suýt chút nữa thì bị lão Lý mua hết rồi."
Nghe vậy, nam nhân đang im lặng nhào bột ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười chất phác, hiền hậu, ông ta khoa tay múa chân, phát ra âm thanh ậm ừ.
Thiếu nữ phiên dịch, cười tủm tỉm nói: "Cửu ca, cha ta nói huynh mau ăn lúc còn nóng đi, nguội sẽ cứng mất."
Trương Cửu Dương nhận lấy bánh bao, cúi đầu với Giang thúc để tỏ ý cảm ơn.
Giang thúc là người câm điếc, kiếm sống bằng nghề bán bánh bao, ông không thể giao tiếp với mọi người, nữ nhi A Lê chính là cái lưỡi của ông, bánh bao nhà bọn họ hấp ra vừa mềm lại ngọt, rất được yêu thích.
Kể từ sau khi Lâm mù lòa qua đời, Giang thúc đã liên tục đưa bánh bao cho hắn bảy ngày, lý do rất đơn giản, Lâm mù lòa đã từng giúp đỡ ông.
Không phải là ân huệ gì lớn lao, chỉ là lúc trước, khi Giang thúc mới đến huyện Vân Hà, bị trộm mất đồ, ông cùng A Lê đói rét, Lâm mù lòa đã bố thí cho bọn họ một bát cháo.
Lúc Lâm mù lòa được chôn cất, có thể nói trong nhà trống huơ trống hoác, ngay cả tiền quan tài cũng là do Giang thúc chi trả.