Thần Phật Chính Là Ta

Chương 1: Thầy bói

Đại Càn, Thanh Châu, huyện Vân Hà.

Ánh chiều tà nhuộm đỏ cả một góc trời, hắt xuống mặt nước những tia sáng lấp lánh tựa vàng kim. Bên bờ sông, hàng liễu rủ bóng như khói. Khách qua đường đều không khỏi hướng về một phía nào đó nhìn ngó rồi lắc đầu, trong mắt là tia thương hại xen lẫn nghi hoặc.

Dưới gốc cây liễu là một thầy bói trẻ tuổi, khoác trên mình bộ trường bào vải màu xanh đã sờn, chằng chịt những miếng vá nhưng được giặt giũ rất sạch sẽ. Gương mặt thanh tú, nho nhã, toát lên vẻ thư sinh.

"Phân âm dương, định Ngũ Hành, xem nhật nguyệt ẩn hiện."

"Khảo phong thủy, xét lục hợp, nắm Tụ Lý Càn Khôn."

Lá cờ phấp phới trong gió cùng với dòng chữ viết trên đó tạo nên sự tương phản rõ rệt với quang cảnh đìu hiu của sạp hàng. Bày quầy cả ngày mà chẳng có ai ghé hỏi, nhưng Trương Cửu Dương chẳng hề sốt ruột, vẫn nhắm mắt dưỡng thần dưới gốc cây.

Trong đầu hắn lúc này là một bức tranh sáng rực, lưu chuyển ánh sáng trong suốt.

Bức tranh vẽ một vị trượng phu râu quai nón, oai phong lẫm liệt. Hắn mặc quan bào, lưng đeo bảo kiếm, mắt sáng như chuông đồng, tay cầm ác quỷ định nuốt chửng. Khí thế bức người, oai phong lẫm liệt!

Bên cạnh bức tranh là mười chữ triện phát ra kim quang rực rỡ.

"Chúc phúc trấn trạch, Thánh Quân Thiên Sư Chung Quỳ!"

Nhìn bức «Chung Quỳ Tước Quỷ Đồ», Trương Cửu Dương không khỏi thở dài. Thực ra, hắn không phải người của thế giới này, mà là xuyên việt từ Địa Cầu.

Kiếp trước, hắn là một sinh viên sắp tốt nghiệp. Trong một lần về quê chịu tang ông nội, hắn tình cờ phát hiện ra một bộ đạo bào màu tím và một chiếc đạo điệp trong chiếc rương gỗ dưới gầm giường. Lúc này hắn mới biết, ông lão hành nghề thầy lang ở vùng quê hẻo lánh suốt mấy chục năm qua lại là một đạo sĩ Chính Nhất phái.

Dưới đáy rương còn có một tập tranh, tên là «Chân Linh Vị Nghiệp Đồ». Trương Cửu Dương từng lên mạng tìm hiểu, nghe nói đạo sĩ nổi tiếng thời Nam triều là Đào Hồng Cảnh từng viết một bộ «Chân Linh Vị Nghiệp Đồ» ghi chép về các vị thần tiên, nhưng hoàn toàn khác với tập tranh mà ông nội để lại.

Tập tranh của ông nội vẽ chân dung của một số vị thần phật, rất ít chữ viết, hơn nữa không chỉ giới hạn trong Đạo giáo mà còn bao gồm cả một số vị thần phật phổ biến của Phật giáo, ví dụ như Hàng Long La Hán, Quan Âm Bồ Tát,...

Trương Cửu Dương vốn thích vẽ tranh, nhìn thấy nét vẽ phi phàm trong tập tranh, hắn như nhặt được bảo bối, ngày đêm nghiên cứu, tập vẽ. Kết quả là trong một lần ngủ quên, khi tỉnh dậy, hắn đã xuyên việt đến thế giới này, nhập vào thân xác của người thanh niên trùng tên trùng họ với mình.

Nói đến nguyên chủ của thân thể này cũng thật đáng thương. Xuất thân mồ côi, được một ông thầy bói mù trong huyện nhặt về nuôi nấng. Ai ngờ đâu, cách đây không lâu, ông lão kia bị dã thú cắn chết khi đang trên đường hành nghề ban đêm, đến một cánh tay cũng không tìm thấy.

Nguyên chủ đau buồn khôn xiết, cộng thêm sức khỏe vốn yếu ớt nên đã qua đời, tạo điều kiện cho Trương Cửu Dương xuyên việt.

Sau khi tiếp nhận hiện thực, vì sinh tồn, Trương Cửu Dương đành phải tiếp quản công việc của ông thầy bói mù kia, kiếm chút tiền mưu sinh. Đáng tiếc, hắn còn quá trẻ, tuy đã xưng là đệ tử của ông thầy bói kia nhưng vẫn chẳng có mấy ai tin tưởng.

Nếu ông thầy bói kia thật sự có bản lĩnh thì đã không đến mức bị dã thú cắn chết.

Sư phụ còn như vậy, huống hồ là đệ tử chưa đủ lông đủ cánh?

Ùng ục ~~

Cơn đói cồn cào như xé ruột xé gan khiến Trương Cửu Dương nhíu mày. Những ngày qua, hắn đã cố gắng tìm hiểu bí mật của bức tranh nhưng vẫn không thu hoạch được gì, trái lại cơn đói lại ngày càng dữ dội. Cho dù đã ăn no nhưng chỉ một lúc sau, cơn đói lại ập đến.

Cơn đói kỳ lạ này rốt cuộc là sao?

Một cơn gió lạnh thổi qua.

Theo sau đó là một mùi hương thoang thoảng. Trương Cửu Dương lập tức cảm thấy đói hơn. Hắn mở mắt ra, phát hiện đối diện không phải thức ăn mà là một nữ tử xinh đẹp, yêu kiều diễm lệ.

Nàng mặc một bộ váy dài màu đỏ trắng xen kẽ, chân đi hài thêu, mái tóc đen nhánh buông xõa, bay bay trong gió. Có lẽ vì vừa gội đầu xong nên mái tóc vẫn còn hơi ẩm ướt.

Đôi mắt đen láy của nàng nhìn chằm chằm Trương Cửu Dương. Không biết có phải ảo giác hay không, rõ ràng là đang bị một mỹ nhân nhìn ngắm, nhưng hắn lại cảm thấy lạnh sống lưng.

"Bói chữ, xem tướng, đoán mệnh, giải mộng, tại hạ khong gì không tinh thông. Xin hỏi phu nhân có muốn thử một lần không? Không linh nghiệm không lấy tiền."

Nữ tử không nói gì, nàng chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên lá cờ, cả người toát lên vẻ cứng nhắc khác thường.

Mặc dù nữ tử này trông có vẻ không được bình thường cho lắm, nhưng Trương Cửu Dương cũng không hề có ý xem thường, dù sao đây cũng là vị khách đầu tiên trong ngày, có tiền là được rồi.