"Trước mắt có những phòng này thôi, nếu con cần gì thêm thì cứ nói với mẹ." Thi Phái cười khanh khách đưa Chu Tự đến cửa phòng.
Con ruột cuối cùng cũng tìm được, nếu Chu Tự muốn mặt trăng hẳn là bà cũng sẽ tìm cách hái xuống cho hắn.
"Con biết rồi, cảm ơn mẹ." Chu Tự lễ phép nói tiếng cảm ơn, Thi Phái liên tục xua tay kêu hắn đừng khách sáo.
"Được rồi, hành lý của con đều để trong phòng, mẹ không làm phiền con thu dọn nghỉ ngơi, tối nay nhớ sang bên mẹ ăn cơm, hôm nay ba con sẽ về nhà sớm." Thi Phái mong chờ nói.
Chu Tự gật đầu: "Được."
Thi Phái hài lòng, lúc gần đi còn không quên dặn dò Tô Ôn Ngọc nhớ phải sống chung hoà thuận với anh trai.
Tô Ôn Ngọc nhu thuận liên tục gật đầu.
Sau khi Thi Phái rời đi, Chu Tự nhanh chóng liếc Tô Ôn Ngọc một cái, cũng không nói thêm gì với cậu, dường như hắn đã chắc chắn cậu là đồng tính, bộ dạng né tránh đi vào phòng.
Lúc đóng cửa, Tô Ôn Ngọc thậm chí còn nghe được tiếng "cạch cạch" khoá trái, sau đó là tiếng vặn mở, giống như đang thử xem khoá cửa phòng có bị hư hay không.
Ở đây chỉ có hai người, không cần nói cũng biết hắn đang đề phòng ai.
Tô Ôn Ngọc không nói gì chỉ đứng tại chỗ một lúc rồi xoay người trở về phòng mình.
Cậu cũng bắt chước ai đó đóng cửa thật kỹ, "cạch" một tiếng khoá trái.
Sau đó lè lưỡi lêu lêu với cái khoá cửa.
Cả buổi sáng xà quần với người Tô gia lại còn phải làm nhiệm vụ, Tô Ôn Ngọc kỳ thực có hơi mệt mỏi.
Đã lâu rồi không được tự do hoạt động như vậy, cậu nhanh chóng cởi giày nằm lên giường, thần kinh căng thẳng lập tức được thả lỏng, mí mắt không khống chế được mà díu chặt, mơ mơ màng màng nói: "Không có việc gì thì đừng gọi tôi, chờ tôi ngủ một giấc...... rồi làm nhiệm vụ tiếp......"
Vừa dứt lời, lập tức ngủ mất.
Tốc độ nhanh đến mức 520 còn chưa kịp chúc ngủ ngon, nó quan sát thấy kí chủ đã chìm vào trạng thái ngủ sâu.
520 chỉ có thể nhỏ giọng thầm thì: [Ngủ ngon], sau đó cũng tiến vào trạng thái treo máy.
-
Chờ đến khi Tô Ôn Ngọc tỉnh lại đã hơn bốn giờ chiều.
Rèm cửa sổ dày nặng chặn lại ánh nắng ngoài cửa sổ, trong phòng mờ tối khiến cậu hoảng hốt tưởng mình đã ngủ rất lâu.
[Ngủ ngon không? Ôn Ngọc.] 520 thấy Tô Ôn Ngọc đã dậy, lập tức online: [Bây giờ đang là bốn giờ mười ba phút chiều.]
Tô Ôn Ngọc dụi dụi mắt ngồi dậy, nói: "Cảm giác như đã ngủ một thế kỷ."
520: [Ngủ trưa quá nhiều sẽ dễ dàng sinh ra cảm nhận sai lệch về thời gian, chỉ cần đi rửa mặt ra ngoài thông khí một lát là ổn thôi.]
Tô Ôn Ngọc nghe lời rời giường xỏ giày, vào nhà tắm rửa mặt, sau đó vén cái rèm cửa sổ nặng trĩu ra.
Ánh sáng bên ngoài lập tức tràn vào, chiếu sáng cả căn phòng.
"Woa, từ đây có thể nhìn ra bể bơi." Ngoài cửa sổ phòng cậu có cái sân hình vòm lớn, bên cạnh là ban công dài kéo thẳng đến một đầu khác của biệt thự, cũng chính là phòng ở hiện tại của Chu Tự.
Sân phơi giữa hai phòng hoàn toàn nối liền nhau, Tô Ôn Ngọc đoán có lẽ đối phương còn chưa biết đến chỗ này.
[Có muốn sẵn tiện làm nhiệm vụ luôn không?] Trong kho dữ liệu của 520 có mô hình 3D của biệt thự, nó còn hiểu rõ cấu trúc của toà biệt thự hơn cả Tô Ôn Ngọc.
Hiện tại Chu Tự không biết sân của phòng hắn có thông với sân của phòng Tô Ôn Ngọc, cho nên xác suất hắn khoá trái cửa sổ sát đất là không lớn.
520 cảm thấy đây là cơ hội tuyệt vời cho nhiệm vụ phản diện, nó quyết đoán tuyên bố nhiệm vụ.
[Thông báo nhiệm vụ: Xin kí chủ Tô Ôn Ngọc thông qua sân phơi đột nhập vào phòng nam chính "Chu Tự", quậy loạn phòng hắn đồng thời sỉ nhục hắn.]
Không đợi Tô Ôn Ngọc từ chối, nhiệm vụ đã chính thức được tuyên bố.
520 nhắc nhở hữu nghị: [Thời gian nhiệm vụ nửa giờ, xin kí chủ nắm chắc thời gian, tích phân cho nhiệm vụ lần này là hai mươi.]
"Hai mươi tích phân......"
Tại sao làm mất mặt Chu Tự trước nhiều người chỉ được có mười tích phân, còn cậu vào phòng hắn mắng một câu thì được tận hai mươi tích phân?
Tô Ôn Ngọc có chút đề phòng.
"Nếu tôi mắng anh ta, lỡ anh ta đánh tôi thì sao?" Hiện tại Chu Tự không ưa cậu nên cậu có hơi lo lắng.
Bởi vì số liệu thân thể ở thế giới này giống với số liệu của thế giới thật, ốm yếu mỏng manh không chịu nổi một kích.
520 phấn chấn đáp: [Vậy vừa hay có thể lợi dụng, mang tổn thương đi khóc lóc với ba mẹ cậu, nói cho họ biết Chu Tự đánh cậu, thêm mắm dặm muối khiến hắn trở thành tên bại hoại, phá nát hình tượng của hắn trong lòng họ, để họ nghĩ rằng Chu Tự là một kẻ cuồng bạo lực!]
[Loại nhiệm vụ thêm mắm dặm muối vu oan giá hoạ kiểu này chí ít cũng phải được hai mươi tích phân!]
Tô Ôn Ngọc trầm mặc, lại cảm thấy 520 quả thật là hệ thống phản diện não sự nghiệp, vậy mà có thể nhân cơ hội nghĩ đến một nhiệm vụ khác.
[Yên tâm, tôi cam đoan cậu sẽ an toàn, nếu hắn động thủ, tôi có thể giảm bớt cảm giác đau đớn cho cậu.]
520 nghĩ nghĩ lại bổ sung: [Nhưng giảm cảm giác đau phải tốn tích phân, cấp độ đau đớn khác nhau sẽ cần lượng tích phân khác nhau.]
[Hiện tại cậu có mười sáu tích phân, cũng đủ dùng rồi, có thể thử.]
"Được, tôi sẽ cố gắng." Tô Ôn Ngọc nghĩ nghĩ, cậu sẽ cố gắng tránh khỏi nắm đấm của Chu Tự, ráng sức dùng ít tích phân nhất.
Sau khi quyết định xong, Tô Ôn Ngọc mang vẻ mặt đi chịu chết lên đường dọc theo ban công thẳng đến cái sân phơi ngoài cửa sổ sát đất của phòng Chu Tự.
Cậu vừa ngước mắt, lập tức nhìn thấy nửa thân trên trần trụi của Chu Tự.