Bệnh Mỹ Nhân Bị Bắt Làm Phản Diện

Chương 11: Thiếu gia giả hào môn độc ác

Tô Ôn Ngọc ngơ luôn, cậu mờ mịt nhìn Chu Tự kéo cổ áo xuống.

Vóc dáng Chu Tự rất tốt, khi nãy lau người cho hắn, Tô Ôn Ngọc có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi và bắp thịt căng chặt dưới ngón tay.

Nhưng hắn nói cái gì mà rất thích?

Chẳng lẽ Chu Tự cho rằng cậu cố ý hắt rượu lên người hắn, là vì cậu thích sờ cơ bụng hắn?

Chu Tự thấy đôi mắt cậu vẫn chăm chăm nhìn ngực mình không chớp mắt, lập tức xác định cậu là gay.

Nhanh chóng kéo cổ áo lại tránh ra xa, có chút tức giận nhìn Tô Ôn Ngọc.

"Cậu có biết bây giờ tôi là anh trai cậu không?" Chu Tự cắn răng hỏi.

Tô Ôn Ngọc bị động tác của hắn làm cho bối rối, rồi lại bị hắn hỏi cho mơ hồ.

"Em biết mà." Tô Ôn Ngọc thấy hắn có vẻ rất tức giận thì chả hiểu mô tê gì, thử gọi một tiếng thăm dò: "Anh trai ơi."

Giọng Tô Ôn Ngọc không trầm và thô như đại đa số nam giới, mà trong trẻo tựa dòng suối mát, mang lại một cảm giác gần gũi tự nhiên.

Nhưng Chu Tự chỉ cảm thấy căng thẳng, có lẽ do chứng ám ảnh đồng tính phát tác, khiến cả lưng hắn tê rần.

"Không kêu cậu gọi tôi." Chu Tự liếc Thi Phái đang đứng cách họ không xa, hắn đè thấp giọng cảnh cáo: "Biết tôi là anh trai thì đừng có câu dẫn tôi, tôi thẳng, cảm ơn."

Nói xong, Chu Tự không để ý tới Tô Ôn Ngọc nữa, ba bước đuổi kịp Thi Phái cùng bà đi sang biệt thự nhỏ.

Trên đầu Tô Ôn Ngọc tức khắc nhảy ra một đống dấu chấm hỏi, hình như có một sự hiểu lầm không hề nhẹ ở đây.

"Ý anh ta là sao?" Tô Ôn Ngọc hỏi 520: "Là kiểu tôi đang hiểu đúng không?"

520 dùng số liệu phân tích Chu Tự cho ra kết luận: [Đúng vậy, hắn cho rằng cậu là đồng tính luyến ái, thậm chí còn nghĩ rằng cậu đang câu dẫn hắn.]

Tô Ôn Ngọc cảm thấy vô cùng hoang đường.

Cái gì khiến hắn hiểu lầm như vậy?

Là vì cậu phản ứng chậm chạp nhìn ngực hắn quá lâu chăng?

Trước kia Tô Ôn Ngọc có quá ít cơ hội tiếp xúc với người khác, dù có đọc qua nhiều tiểu thuyết nội dung phong phú cũng không thể hiểu nổi mạch não của Chu Tự.

"Nhưng tôi đâu phải đồng tính luyến ái." Tô Ôn Ngọc rất muốn giải thích rõ với Chu Tự, nhưng có Thi Phái bên cạnh nên cậu không biết phải mở miệng thế nào.

520 cảm thấy có thể lợi dụng chuyện này: [Hình như hắn rất ghét đồng tính, nếu đã như vậy, cậu cứ làm bộ là đồng tính đến gần hắn, giá trị phản diện chắc chắn sẽ tăng cao!]

Tô Ôn Ngọc yên lặng chốc lát, cảm thấy 520 không hổ là hệ thống phản diện não sự nghiệp chuyên nghiệp.

Cậu cẩn thận suy xét, cách này cũng có thể thử xem.

"Ôn Ngọc, nhanh lên con." Thi Phái thấy cậu không đi theo, quay đầu gọi.

Tô Ôn Ngọc tạm thời gác chuyện đồng tính sang một bên, nhanh chân chạy theo: "Tới đây ạ."

-

Nơi ở của "Tô Ôn Ngọc" là một biệt thự nhỏ hai tầng phong cách hiện đại, cách nhà chính khoảng mười phút đi đường.

Bình thường qua nhà chính có thể đi bộ hoặc kêu giúp việc lái xe đưa đón.

Hôm nay tâm trạng Thi Phái rất tốt nên cùng hai con trai thong thả tản bộ.

Sau khi đến biệt thự nhỏ, Thi Phái dẫn Chu Tự đi làm quen, dù Tô Ôn Ngọc có kí ức của nguyên chủ nhưng vẫn đi theo Thi Phái để làm quen với nơi này một lần nữa.

Sân sau có một cái hồ bơi rất lớn, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, hai mắt Tô Ôn Ngọc sáng rỡ.

Từ hồi cha sanh mẹ đẻ đến giờ chưa một lần được đi hồ bơi chơi.

Ở thế giới thật, Tô Ôn Ngọc luôn ở cố định trong viện điều dưỡng, tuy ở đó cũng có hồ bơi phục hồi chức năng, nhưng tình trạng sức khỏe của cậu lúc đó không thuộc loại phục hồi chức năng nên không được phép vào.

Hiện tại ở đây cũng có hồ bơi, trái tim nhỏ bé của cậu tức khắc hân hoan, rất muốn ngồi xổm xuống nghịch nước, nhưng Thi Phái đang giới thiệu những nơi khác cho Chu Tự, Tô Ôn Ngọc chỉ có thể đè cái nết ham chơi của mình xuống, tăng nhanh bước chân đuổi kịp hai người kia.

Thi Phái dẫn Chu Tự đi một lượt từ tầng một đến tầng hai.

Dưới tầng một là hầm để xe, không có gì hay ho, bên trong có chiếc xe thể thao nguyên chủ mua sau khi trưởng thành, Tô Ôn Ngọc không biết lái xe, liếc một cái không thấy hứng thú rồi thu hồi tầm mắt.

Tầng một bao gồm phòng xem phim, phòng thể dục, giải trí các thứ, một phòng vệ sinh, bên cạnh phòng khách là nhà bếp thông với phòng ăn.

Trong bếp sạch sẽ gọn gàng đến cái nồi cũng không có, vì nguyên chủ không biết nấu cơm, cũng không thích mùi khói dầu, cho nên trong bếp chỉ có cái tủ lạnh là đang hoạt động, những thứ khác chỉ như đồ trang trí.

Tầng hai có hai gian phòng ngủ và một phòng đọc sách lớn.

Phòng ngủ đều là kiểu phòng xép, trừ phòng ngủ chính, phòng khách còn có phòng để đồ và phòng tắm.

Ban đầu khi thiết kế biệt thự này vốn là cân nhắc đến khả năng "Tô Ôn Ngọc" sẽ cho bạn bè đến ở, nên những phòng ngủ khác không được lớn như phòng ngủ chính của "Tô Ôn Ngọc", nhưng cũng rộng rãi hơn nhiều so với khách sạn thông thường.

Kết quả, Thi Phái cũng không ngờ rằng "Tô Ôn Ngọc" không có bạn nhưng lại có một người "anh trai" đến ở cùng cậu.