Bệnh Mỹ Nhân Bị Bắt Làm Phản Diện

Chương 10: Thiếu gia giả hào môn độc ác

"Ôi, thật xin lỗi!" Tô Ôn Ngọc vịn cái bàn đứng vững, nhìn thấy rượu đỏ trên người Chu Tự thì vội vàng hoảng hốt rút khăn chà lau lung tung khắp người hắn.

"Thật xin lỗi, tôi không cố ý." Tô Ôn Ngọc vô tội nhìn hắn, ngón tay nhỏ nhắn cầm miếng khăn giấy đã bị rượu đỏ thấm ướt tiếp tục lau chùi tới lui trên người hắn.

Cách một lớp áo, lau từ cơ ngực đến cơ bụng.

Không biết rốt cuộc là đang giúp hay đang lợi dụng chấm mυ'ŧ hắn.

Chu Tự ngồi tựa lưng vào ghế, trên tay vẫn còn cầm ly rượu giữ nguyên tư thế đáp lễ, cảm nhận được đầu ngón tay hơi lành lạnh cách lớp vải mỏng cứ luôn sờ tới sờ lui trên ngực mình, hắn dứt khoát chụp lấy cái tay đang quấy rối kia.

Chỗ không nên chạm đều đã bị ngón tay cậu không cẩn thận đυ.ng vào, sau ót Chu Tự tê rần, có lẽ là bị cậu làm cho ghê tởm.

"Ai ya, sao lại bất cẩn như vậy." Thi Phái vội kêu giúp việc đưa khăn sạch đến, tự mình đi qua lau rượu đỏ thấm trên cổ áo hắn.

"Không sao, con tự làm được." Chu Tự cười chặn lại tay Thi Phái, tự lấy khăn lau sạch vết rượu trên cổ, rồi ngẩng đầu liếc cái mặt vô tội của Tô Ôn Ngọc.

Tô Ôn Ngọc đột ngột đứng dậy kính rượu, lúc té ngã còn có chút cố tình.

Chu Tự không thể không nghi ngờ, là Tô Ôn Ngọc cố ý.

"Lau không sạch được cũng không sao, qua phòng bên cạnh thay một bộ khác đi." Tô Đoan Hồng nhìn bộ quần áo ướt sũng của hắn, cau mày nói.

"Không cần." Chu Tự cúi đầu nhìn cả người mình nhếch nhác, lại ngẩng đầu nhìn "em trai" đang diễn trò, kín đáo phát ra tiếng cười khẽ.

Hắn biết cho dù Tô Ôn Ngọc có cố ý thì hắn cũng không có chứng cứ vạch trần.

Hơn nữa hiện tại có rất nhiều họ hàng Tô gia ở đây, nếu hắn chất vấn Tô Ôn Ngọc thì cũng không có lợi cho hắn.

Chu Tự trả lại khăn lau cho giúp việc, cười cười với ba mẹ: "Ăn cơm trước, chút rượu này một lúc là khô thôi."

Sau đó hắn nâng mắt, nở một nụ cười có thể nói là ôn hoà với Tô Ôn Ngọc: "Cậu cũng ngồi đi, tôi biết cậu không cố ý."

Hai chữ "cố ý", tựa hồ có hơi nhấn mạnh.

Đầu óc Tô Ôn Ngọc đơn giản, cậu không nghe ra điểm kì quái trong lời nói của Chu Tự, tưởng rằng đối phương thật sự không để bụng.

Nhìn quần áo Chu Tự bị mình làm bẩn, cậu thầm nói một tiếng xin lỗi trong lòng rồi trở về chỗ ngồi.

520 lập tức chạy chữ báo tin vui trong đầu Tô Ôn Ngọc: [Chúc mừng Ôn Ngọc hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất! Đạt được mười tích phân!! Tô Ôn Ngọc tương lai đầy hứa hẹn!!]

Hai nhiệm vụ trước cộng lại cũng chỉ có sáu tích phân, nhiệm vụ lần này thế mà được đến mười tích phân.

Xem ra làm theo nhiệm vụ của hệ thống sẽ được tích phân cao hơn, sau này có thể thử làm thêm nhiều nhiệm vụ khác.

Chỉ có điều sẽ phải thường xuyên xin lỗi Chu Tự, lòng Tô Ôn Ngọc thoáng băn khoăn.

520 giám sát tâm trạng của Tô Ôn Ngọc, báo tin vui xong thì khai thông cho cậu: [Kì thật cậu không cần phải cảm thấy áy náy, bởi vì hành vi hiện tại của cậu trong tương lai sẽ phải chịu báo ứng.]

Tô Ôn Ngọc: "Hả, Báo ứng?"

Lúc ký kết hệ thống có nói thế đâu!

520 làm lơ: [Lẽ thường tình mà thôi, trong các tiểu thế giới, ví như người tốt sẽ được phúc báo, người xấu sớm muộn gì cũng phải chịu báo ứng.]

[Tuy cậu bất đắc dĩ mới phải trói định cùng hệ thống phản diện, nhưng từ giây phút cậu lựa chọn trói định đã không còn đường lui nữa rồi, phải làm chuyện xấu chỉ là vấn đề sớm muộn, đi cùng cậu tới thế giới này còn có báo ứng của cậu.]

Tô Ôn Ngọc tò mò hỏi thăm: "Vậy kết cục của tôi ở thế giới này là gì?"

520: [Không được chết già.]

Kết cục của nhân vật phản diện trong từng thế giới, đều là không được chết già.

[Cậu chỉ cần làm theo nhiệm vụ, vũ nhục nam chính, thúc đẩy oán hận của hắn đối với cậu, để hắn từng bước từng bước trèo lêи đỉиɦ cao, đợi đến khi hắn đạt được thành tựu tương ứng của thế giới này, cũng chính là lúc cậu phải rời đi.] 520 tàn nhẫn nói.

Tô Ôn Ngọc chớp chớp mắt, chợt bừng tỉnh cúi đầu.

"...... Nói như vậy, hình như gánh nặng tâm lý trong lòng cũng có chút giảm bớt."

Tô Ôn Ngọc nghĩ đến "không được chết già" liền cảm thấy lạnh sống lưng, cái loại cảm giác chết bất đắc kì tử lại tới nữa.

520 đúng lúc trấn an: [Yên tâm, ở thế giới này cậu còn được sống tốt một đoạn thời gian nữa!]

[Chỉ cần cậu cố gắng làm nhiều nhiệm vụ, lại qua thêm mấy thế giới tích góp tích phân từ từ là có thể sớm ngày quay về thế giới thật, dùng cơ thể khoẻ mạnh tận hưởng cuộc sống cho đến khi chết già.]

Tô Ôn Ngọc được 520 vẽ cho cái bánh lớn an ủi, gật gật đầu: [Đã biết, tôi sẽ cố gắng.]

-

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tô Đoan Hồng bận đi xử lý công việc nên không tiện ở lại tiếp khách, những người khác cũng rất biết điều mà lục tục ra về.

Thi Phái kêu giúp việc xách ba lô của Chu Tự, vỗ nhẹ Tô Ôn Ngọc đang thất thần, nói: "Mẹ đưa anh con sang bên kia thu dọn phòng, con cũng tranh thủ về cùng đi."

Bất luận là vì nhiệm vụ hay là vì tích phân, Tô Ôn Ngọc đều không nói ra được chữ "không", chỉ là khi tầm mắt cậu dừng trước ngực áo Chu Tự thì vẫn có chút băn khoăn, tự hỏi có nên bồi thường cho hắn một bộ khác hay không.

Chu Tự nhạy bén bắt được tầm mắt Tô Ôn Ngọc, theo tầm mắt cậu nhìn xuống ngực mình, tức khắc nhớ lại khi nãy người này vẫn luôn sờ soạng ngực hắn.

Hắn theo bản năng muốn che người lại nhưng lại cảm thấy động tác này quá kỳ quái, cánh tay vừa nâng lên đành phải buông xuống.

Chu Tự tranh thủ lúc Thi Phái không để ý, rũ mắt nhìn Tô Ôn Ngọc, hỏi: "Đẹp không?"

Tô Ôn Ngọc ngơ ngác ngẩng đầu: "Hả?"

Chu Tự cố ý muốn thử cậu, thô bạo tự kéo ngực áo đã bị rượu thấm ướt của mình xuống, lộ ra mảng lớn da thịt chỗ xương quai xanh.

"Cậu nhìn đến không chớp mắt, thích lắm sao?"