Chu Tự vốn cao to, Tô Ôn Ngọc yên tĩnh ngồi cạnh hắn hệt như con gà con.
Dì nhỏ ngồi đối diện trông thấy cảnh Tô Đoan Hồng và Thi Phái ngồi kẹp hai đứa con ở giữa thì hô to: "Tốt! Một nhà bốn người, đoàn đoàn viên viên."
"Đúng đúng đúng, hoà hoà thuận thuận, đoàn đoàn viên viên."
Những người khác cũng muốn mau chóng thoát khỏi bầu không khí xấu hổ vì chuyện của chú hai Tô, vội vàng đứng lên phối hợp, sau đó kính rượu bọn họ.
Và thế là Tô Ôn Ngọc chẳng hiểu ra làm sao bị Thi Phái xách lên, Chu Tự bên cạnh cũng đứng dậy, cùng nhau đáp lễ.
Tô Ôn Ngọc không hiểu văn hoá trên bàn rượu, cậu nhấp thử một ngụm rượu nho, thấy ngọt ngọt lại có chút ngon miệng.
Lúc ngồi xuống, Tô Ôn Ngọc không nhịn được nếm thêm hai ngụm nữa.
Đến mười hai giờ trưa, dây pháo và pháo hoa bên ngoài nổ đì đùng, Tô Đoan Hồng sau khi uống rượu mặt mũi hồng hào, ông đứng dậy đi thăm hỏi khách khứa.
Tô Ôn Ngọc vừa nghe có thể ăn, tức khắc buông ly rượu, trước tiên là gắp một cái chân vịt bỏ vào chén của mình.
Từ giờ trở đi, khổ cái gì không biết chứ nhất định không để khổ cái miệng.
Cậu nhất định phải nhân cơ hội này thưởng thức hết tất cả những món ăn ngon mà mình chưa từng được thử qua.
Sau khi khai tiệc chưa được bao lâu, phòng bếp nhận được chỉ thị, lần lượt bưng lên món ăn nóng.
Đó đều là những món sáng nay Tô Ôn Ngọc yêu cầu phòng bếp làm thêm, còn có tôm hùm đất được chế biến theo khẩu vị của cậu.
Tô Ôn Ngọc có hơi sợ bỏng, sau khi đeo thêm một đôi găng tay ăn uống dùng một lần vào thì nhanh nhẹn gắp một con tôm hùm đất siu cay gần mình nhất.
Tô Ôn Ngọc chưa từng ăn tôm hùm đất, nhưng đã nhiều lần nhìn người khác ăn trên tivi, cách lột tôm cũng không khó, chỉ là vỏ tôm quá cứng nên có hơi vất vả.
Loay hoay một hồi đến sốt ruột liền cho luôn vào miệng cắn, dùng răng lột vỏ.
Vừa bỏ vào miệng, hương vị cay nồng của tôm hùm đất lập tức bùng nổ, đây là hương vị cậu chưa từng được nếm qua, thực sự ngon đến mức khiến cho linh hồn như muốn bay lên.
Thiếu sót duy nhất chính là, Tô Ôn Ngọc chưa từng ăn cay, cũng lỡ đánh giá cao khả năng ăn cay của chính mình.
Ăn xong một con tôm hùm đất, đầu lưỡi đã bị cay tê đến run run, xuýt xoa liên tục.
Nhưng món tôm hùm này càng cay thì càng ngon, càng tê thì càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Lúc những người khác trên bàn ăn còn đang nâng chén cụng ly nói chuyện phiếm, thì Tô Ôn Ngọc lại mải mê vùi đầu ăn tôm, ăn đến miệng lưỡi đỏ au, môi cay đến tê dại, cuối cùng là bị cay đến mất cảm giác.
Một lúc sau, cái đĩa đựng xương trước mặt Tô Ôn Ngọc đã chất cao như núi, chủ yếu đều là xác tôm hùm, giúp việc bên cạnh thấy thế thì nhanh tay thay cho cậu một cái đĩa đựng xương khác.
Tô Ôn Ngọc gật đầu nói tiếng cảm ơn, bàn tay nhỏ xoay cái mâm, xoay món tôm hùm đất vị khác tới trước mặt.
Thi Phái đang tán gẫu vui vẻ với người khác, vừa quay đầu liền nhìn thấy hai tay cùng cái miệng đầy dầu mỡ hoạt động không ngừng của Tô Ôn Ngọc.
"Ôi, sao lại dính hết lên trên mặt rồi?" Thi Phái vội rút khăn giấy lau lau cái mặt nhỏ cho cậu.
"Không sao ạ." Tô Ôn Ngọc ăn tôm hùm đất còn tranh thủ bỏ thêm cục thịt kho tàu vào miệng, cậu phồng má tránh khỏi tay Thi Phái, nói: "Lát nữa lại dính lên."
Thi Phái thấy cũng đúng, cứ để cậu ăn xong rồi lau một thể vậy.
"Trước đây không thấy con thích ăn tôm hùm đất như vậy." Thi Phái đeo bao tay, huých cậu một cái: "Con ăn món khác trước đi, để mẹ bóc cho."
"Không cần không cần, tự bóc ăn mới ngon." Tô Ôn Ngọc vội vàng từ chối.
Thi Phái bóc cho cậu mấy con, lại thấy bóc không kịp với tốc độ ăn của cậu nên bà từ bỏ.
Sau khi nhận khăn lau từ người hầu đưa qua, bà vừa lau tay vừa cười ha hả nói với Chu Tự: "Hành lý và đồ đạc của con mẹ đã cho người đưa sang biệt thự nhỏ phía đông."
"Trẻ con bây giờ không thích ở cùng người lớn, cho nên bên này chưa có chuẩn bị phòng cho con, biệt thự bên kia chỉ có mỗi Ôn Ngọc ở, rộng rãi trống trải, có cần thêm gì thì cứ nói với ba mẹ đừng ngại, được không?"
Môi Chu Tự khẽ động, hắn rũ mắt nhìn Tô Ôn Ngọc từ đầu đến cuối chỉ cắm đầu cắm cổ ăn như điên, theo bản năng muốn cự tuyệt.
Hắn bài xích đồng tính luyến ái, nói thật, hắn không muốn ở cùng em trai có khả năng là gay, đặc biệt là đứa em trai này còn nói ra những lời khiến người ta hiểu lầm, còn xém chút nhìn thấy hết của hắn.
Nhưng sau khi đối diện với ánh mắt của Thi Phái, Chu Tự lại do dự.
Dù sao thì ở cùng em trai có khả năng là gay vẫn tốt hơn ở cùng với trưởng bối.
Hơn nữa nếu cậu ta là đồng tính luyến ái, thì với cái thân thể gầy nhom kia dù có tâm tư gì với hắn cũng phải kiêng dè.
Một quyền của hắn đủ để tiễn cậu đi chầu ông bà.
Cuối cùng, sau một hồi tự hỏi tự trả lời, Chu Tự gật đầu đồng ý.
Thi Phái vô cùng vui vẻ, vỗ vỗ Tô Ôn Ngọc đang gặm càng cua: "Lát nữa cơm nước xong, con đưa anh trai sang chỗ con xem thử, sau này hai đứa sẽ ở chung, sống chung cho tốt đó."
Tô Ôn Ngọc đang cắn chân cua nhai thịt bên trong, nghe vậy thì ngẩng đầu, đôi mắt to tròn đầy vẻ ngỡ ngàng: "Tụi con ở chung sao?"
Sao tình tiết cốt truyện lại đột nhiên phát triển như thế này?
"Ừ, phòng ngủ tầng hai bên kia vừa hay có sân thượng, cứ ngủ ở phòng đó đi." Thi Phái hài lòng nói: "Tuổi tác hai đứa cũng xấp xỉ, sống chung sau này còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, đúng không?"
Tô Ôn Ngọc quay đầu nhìn Chu Tự, thấy hắn không ý kiến gì thì cắn một miếng chân cua rồi nói: "Được ạ."
Cả biệt thự cũng không phải chỉ có một phòng ngủ.
Thiếu gia giả như cậu đương nhiên không có ý kiến.