Bệnh Mỹ Nhân Bị Bắt Làm Phản Diện

Chương 6: Thiếu gia giả hào môn độc ác

Tô Đoan Hồng vỗ vỗ vai vợ mình, nói: "Được rồi được rồi, vào nhà đi, Chu Tự đi đường xa mệt mỏi, để cho nó vào nghỉ ngơi."

Thi Phái nghe vậy vội vàng buông tay hai người ra: "Đúng đúng, vào nhà trước."

Ba lô trên vai Chu Tự bị Tô Đoan Hồng giành lấy, những hành lý khác trong xe sớm đã được giúp việc đưa sang biệt thự nhỏ hai tầng phía đông.

Tô Ôn Ngọc nhìn lòng bàn tay vừa mới bị kẹp, nói với 520: "Cơ thể Chu Tự chắc chắn rất khoẻ mạnh."

520 khó hiểu: [Tại sao?]

Tô Ôn Ngọc cảm thán: "Vì tay anh ta nóng lắm."

Ấp cho lòng bàn tay cậu chảy đầy mồ hôi.

-

Sau khi Chu Tự được đón về nhà, cũng không còn chuyện gì cho Tô Ôn Ngọc nữa.

Người Tô gia vây quanh Chu Tự ân cần hỏi han, trong mắt Thi Phái và Tô Đoan Hồng cũng chỉ chăm chăm dõi theo đứa con trai ruột đã thất lạc nhiều năm cuối cùng đã trở về, Tô Ôn Ngọc ngồi cạnh một lúc thì bắt đầu thấy nhàm chán, thoắt cái đã chui tọt vào bếp.

Vừa mở cửa phòng bếp, các loại gia vị cay xè hỗn loạn bên trong lập tức đập thẳng vào mặt, các đầu bếp xào nấu với lửa lớn, dù trong bếp có mở điều hoà cũng không thể giảm bớt sự khô nóng.

Tô Ôn Ngọc lặng yên không tiếng động đóng cửa lẻn vào, xác định chính xác vị trí thức ăn.

"Wao, vịt nướng! wao, thịt gà!" Tô Ôn Ngọc lại thấy đói bụng.

[Muốn ăn thì cứ ăn thử một miếng.] 520 có tâm dạy dỗ: [Tự làm không cần hỏi cũng là một trong những mỹ đức của phản diện.]

Tô Ôn Ngọc nghe vậy lại có chút do dự: "Nhưng tôi ăn đồ ăn của nhà mình mà, cũng tính là tự làm không cần hỏi sao?"

520: [...... Cậu nói cũng có lý, rồi có ăn không? Món kia là nước miếng gà, trong dữ liệu nói nó ăn rất ngon.]

"Ăn!" Tô Ôn Ngọc cầm đôi đũa, ngồi xổm ở mép bàn chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ, vẻ mặt chờ mong gắp một đũa nước miếng gà.

Thịt gà tươi ngon được bao bọc bởi một lớp dầu đỏ và hạt mè, Tô Ôn Ngọc chảy nước miếng.

Đầu bếp mập xào xong một món, vừa bưng nồi xoay người đã bị cái đầu nhô ra kia doạ cho khϊếp vía: "Mẹ nó!"

Tô Ôn Ngọc cũng bị doạ sợ, miếng thịt gà vừa gắp lên lại rơi xuống, dầu đỏ bắn lên mặt cậu.

"Tiểu...... Tiểu thiếu gia, cậu đang...?" Động tĩnh của đầu bếp mập khiến những người khác trong phòng bếp đồng loạt nhìn qua, lúc này bọn họ mới phát hiện tiểu thiếu gia lại tới nữa.

Tô Ôn Ngọc bị bắt quả tang ăn vụng, vội vàng buông đũa đứng lên, ngượng ngùng nói: "Tôi chỉ muốn nếm thử xem mùi vị thế nào."

"À à được, để tôi lấy cái bát gắp cho cậu ít món mà cậu thích nhé?" Đầu bếp mập nói.

Dù Tô Ôn Ngọc không phải con ruột, nhưng cũng là tiểu thiếu gia của Tô gia, đương nhiên đầu bếp mập sẽ không từ chối yêu cầu của cậu.

Nhưng các món nguội phải đợi khai tiệc mới cho lên, cũng không thể để Tô Ôn Ngọc đi ăn từng mâm từng mâm một, đầu bếp mập chỉ có thể nghĩ ra cách này.

Tô Ôn Ngọc nghe thế thì lại lập tức cầm đũa: "Nước miếng gà, thịt rán, thêm vịt nướng nữa!"

"Một chút xíu thôi là được rồi." Để bụng đến trưa còn ăn tiếp.

Sau khi đầu bếp mập đã cho vào đĩa những món mà cậu muốn: "Cho cậu, không đủ thì có thể gắp thêm."

"Cảm ơn!" Tô Ôn Ngọc vui vẻ cầm cái đĩa ra một góc ngồi ăn, sung sướиɠ thưởng thức mỹ thực.

Những người khác nhìn nhau, có người nhỏ giọng hỏi đầu bếp mập: "Tiểu thiếu gia đã chịu nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá chăng?"

Sao hôm nay khác hẳn mọi ngày thế.

Đầu bếp mập vỗ vỗ vai người nọ, nói: "Bớt lắm chuyện, làm tốt việc của mình là được."

Người nọ ngẫm thấy cũng đúng, lại tiếp tục bận rộn không nhiều chuyện nữa.

Tô Ôn Ngọc ăn hết thức ăn trong đĩa rồi vẫn cảm thấy chưa đã thèm.

Nhưng đến trưa vẫn còn rất nhiều đồ ăn, nếu giờ ăn no thì tiếc lắm, chỉ có thể lưu luyến buông đũa, cao giọng nói: "Mọi người làm việc, tôi ra ngoài trước."

"Được, tiểu thiếu gia." Người trong bếp lên tiếng đáp lại.

Đầu bếp mập không quên nhắc nhở cậu: "Trên mặt cậu có dính dầu đỏ."

"Hả? Thật sao?" Tô Ôn Ngọc sờ soạng mấy cái vẫn không thấy, nói cảm ơn với đầu bếp mập rồi chạy đến nhà vệ sinh gần nhất rửa mặt.

Nhà vệ sinh không bật đèn, Tô Ôn Ngọc nghĩ bên trong không có ai nên tự nhiên đẩy cửa vào.

Vừa ngước mắt, bất thình lình trông thấy thanh niên cao lớn nọ đang đứng trước bồn cầu.

Lưng quần thanh niên lỏng lẻo mắc ngang hông, vì để tiện cho việc đi vệ sinh, vạt áo hắn còn vén lên một chút, lộ ra phần bụng mật ong săn chắc, tuyến nhân ngư gợi cảm dọc theo eo bụng rồi khuất sau lưng quần.

Nhìn một cái không sót thứ gì.