Bệnh Mỹ Nhân Bị Bắt Làm Phản Diện

Chương 4: Thiếu gia giả hào môn độc ác

Sau khi hoành thánh được nấu xong, đầu bếp mập múc ra cái bát, còn điều chỉnh thêm chút gia vị theo khẩu vị của tiểu thiếu gia.

"Cho thêm chút giấm." Tô Ôn Ngọc chờ mong nói.

Đầu bếp mập nhớ rõ tiểu thiếu gia không thích giấm, nhưng tính tình tiểu thiếu gia sáng nắng chiều mưa, anh ta cũng không nghĩ nhiều, sau khi nêm nếm xong thì bưng ra ngoài.

Tô Ôn Ngọc đi theo phía sau, liên tục nói tiếng cảm ơn.

Vừa tới nhà ăn, Tô Ôn Ngọc khẩn trương ngồi vào bàn, cầm thìa múc một miếng hoành thánh, thổi thổi mấy cái rồi bỏ vào miệng.

"Ngon quá." Hương vị thơm ngon cùng nhân thịt no béo nổ tung trong khoang miệng, khiến cả linh hồn cậu như muốn bay lên, vội vã nói một tiếng với đầu bếp mập còn chưa rời đi: "Rất ngon."

Không một đầu bếp nào có thể dửng dưng trước lời khen chân thành như vậy.

Đầu bếp mập nở nụ cười, nói: "Cậu chủ thích là được, lần sau muốn ăn gì cứ nói với tôi."

"Được được." Tô Ôn Ngọc cặm cụi ăn, cái đầu nhỏ không nhấc lên nổi.

Đầu bếp mập còn bận rộn với bữa tiệc trưa nay, thời gian gấp rút, anh ta cũng không nán lại ở nhà ăn nữa.

Tô Ôn Ngọc ăn một miệng to tướng, lần đầu tiên không phải ăn chậm nhai kĩ, khi thức ăn còn nóng được nuốt xuống bụng, cảm giác vui sướиɠ không thể tả trào dâng.

Đây chính là một cơ thể khoẻ mạnh.

Tô Ôn Ngọc cảm thấy cho dù chỉ được sống ở thế giới này một đoạn thời gian thôi cũng đáng, ít nhất có thể hưởng thụ những thứ mà trước đây cậu chưa bao giờ có được.

520 lên tiếng: [Cậu thật sự cảm thấy đáng sao? Nếu có thể giống như người bình thường, có một thân thể khoẻ mạnh sống đến chết già, như vậy chẳng phải càng là mong muốn của cậu sao?]

Động tác nhai hoành thánh của Tô Ôn Ngọc dừng lại, nghi hoặc: "Cậu có thể nghe được suy nghĩ của tôi?"

[Có thể nha, cậu cũng có thể giao tiếp với tôi bằng ý nghĩ, không cần phải nói thành tiếng.] 520 đáp.

Tô Ôn Ngọc thử nói chuyện cùng nó trong đầu: [Nếu có thể sống khoẻ mạnh đến già, tôi đương nhiên mong muốn, nhưng hiện tại mỗi một giây đang sống đều đáng quý, cũng không có gì đáng tiếc, cùng lắm chỉ là có chút lưu luyến mà thôi.]

Nhưng con người luôn có sự hối tiếc.

Một người vốn dĩ phải chết, gom góp hết thảy vận khí để đổi lấy một cơ hội sống tiếp, Tô Ôn Ngọc cảm thấy mình thực sự đã rất may mắn.

Chẳng sợ tương lai có điều tiếc nuối, đây vẫn sẽ là một chuyến đi đáng mong chờ.

520 trầm mặc một lát, nói: [Yên tâm, với thiên phú của cậu, kiểu gì cũng qua được thế giới này, chỉ cần cậu nỗ lực cố gắng làm nhiệm vụ, chà đạp nam chính, giẫm nát nam chính, cậu nhất định sẽ được cứu sống!]

Tô Ôn Ngọc nghe nó khích lệ đến bừng bừng khí thế, nắm chặt cái thìa tự cổ vũ chính mình: "Được! Tôi nhất định sẽ trở thành phản diện xấu xa nhất!!"

-

Ăn hoành thánh xong, cũng sắp đến giờ thiếu gia thật trở về.

Tô Ôn Ngọc đem cái chén vào phòng bếp, doạ cho đám người trong bếp nhảy dựng, cuống quýt nhận lấy cái chén.

Mẹ Tô tìm quanh phòng khách không thấy Tô Ôn Ngọc bèn gọi điện thoại cho cậu, hỏi cậu đang ở đâu.

Tô Ôn Ngọc không thích gọi điện thoại, trả lời xong liền cúp máy.

Rửa tay xong, cậu thong thả đi qua phòng khách, trông thấy có rất nhiều người lạ mặt không biết đã tụ họp ở đó từ lúc nào.

Ngoại trừ ba mẹ Tô Ôn Ngọc, còn lại đều là những gương mặt xa lạ không có trong kí ức của nguyên chủ.

"Con xem, để nhiều người chờ con như vậy." Mẹ Tô khiển trách nói: "Mẹ vừa mắng ba con rồi, sau này lão còn dám hung dữ với con thì nói cho mẹ biết, mẹ bảo vệ con!"

Nói xong, bà quay đầu trừng mắt với ba Tô.

Tô Đoan Hồng liếc nhìn Tô Ôn Ngọc, có lẽ là kiêng dè những người khác ở đây nên ông không nói gì.

"Được rồi được rồi, thời gian sắp đến, ra cửa đón là vừa." Dì nhỏ nhìn thời gian vội vàng nói.

Tô gia đã tìm đại sư dựa theo ngày sinh tháng đẻ của thiếu gia thật để chọn ra ngày lành tháng tốt đón hắn trở về, mười giờ sáng ngày mười sáu tháng tám, chính là thời khắc cả nhà họ đoàn viên.

Thi Phái vừa nghe sắp đến giờ, vội vàng buông bàn tay đang nắm Tô Ôn Ngọc ra, quay sang sửa sang lại bộ sườn xám đang mặc, vuốt thẳng mái tóc búi cao, hỏi: "Tóc tôi có rối không? Đã đẹp chưa?"

"Đẹp rồi đẹp rồi." Tô Đoan Hồng cũng có hơi căng thẳng, kích động nói: "Đi mau đi, ra cửa đón người."

Tất cả người Tô gia trong phòng khách đều đồng loạt đứng dậy đi ra cửa, có cảm giác khá là hoành tráng.

Tô Ôn Ngọc bị ép đi hàng đầu bên cạnh Thi Phái, sau khi tới bậc tam cấp ngay cổng thì dừng lại, theo tầm mắt của bọn họ hướng về phía cổng chính.

Một chiếc xe Lincoln chở theo thiếu gia thật đúng giờ chạy tới.

Đúng mười giờ sáng, cổng chính Tô gia mở ra, chiếc xe Lincoln tiến vào, chậm rãi dừng lại trước mặt bọn họ.

Đám người Tô gia đứng trên bậc thềm lập tức nhiệt tình chen lên: "Đến rồi đến rồi đến rồi!"

Tô Ôn Ngọc bị chen đến lảo đảo, miễn cưỡng ổn định thân thể: "Từ từ, đừng đẩy."

Người Tô gia hình như không có lỗ tai, một đám cứ thô bạo chen lên phía trước, hăng hái cứ như thể người đầu tiên nhìn thấy thiếu gia thật sẽ nhận được vận may gì đó.

Tô Ôn Ngọc bị đẩy sang trái rồi té sang phải, mãi cho đến khi cửa xe được mở ra, một bóng dáng cao lớn lưng cõng túi vải bước xuống.

Người nọ còn chưa kịp đứng thẳng, Tô Ôn Ngọc đã bị người phía sau kích động đẩy mạnh một cái, thân thể vất vả lắm mới ổn định được một chút lại mất thăng bằng.

Trong nháy mắt, Tô Ôn Ngọc còn chưa kịp phát ra tiếng kêu nào đã bổ thẳng vào lòng người đàn ông một cách mượt mà.