"Tô Ôn Ngọc! Ba đang nói chuyện với con, tâm trí con chạy đi đâu rồi?"
Tâm trí Tô Ôn Ngọc chạy trở về, người đàn ông trung niên trước mặt tức giận đập bàn "rầm" một cái, làm cậu sợ hết hồn.
Lúc này, trong đầu Tô Ôn Ngọc đồng thời vang lên âm thanh máy móc----
[Thành công trói định tiểu thế giới, đã tải xong cốt truyện.]
[Xin chào kí chủ, hệ thống số hiệu 520 hân hạnh được phục vụ ngài.]
Tô Ôn Ngọc mờ mịt, tựa như có một bộ phim đang được chiếu trong đầu cậu, một đoạn cốt truyện không thuộc về kí ức của cậu xuất hiện, kí ức quá tải khiến đầu cậu vô cùng đau đớn, sắc mặt tức khắc trắng bệch.
Người đàn ông trung niên thấy vậy lập tức dịu giọng: "Nhìn con đi, ba mới nói có mấy câu đã ấm ức như vậy rồi?"
"Đợi đến lúc Chu Tự về, con đừng có như vậy, nhiệt tình vui vẻ lên một chút, dù sao sau này đều là người một nhà. Sống chung cho thật hòa thuận, biết chưa?"
Tuy Tô Ôn Ngọc nghe không rõ lắm những lời người đàn ông trung niên vừa nói, nhưng vẫn chịu đựng cơn đau đầu gật một cái.
Người đàn ông trung niên thấy thế thì hài lòng, nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Ôn Ngọc, ông đứng dậy xoa xoa đầu cậu: "Yên tâm, con mãi mãi vẫn là con trai ba."
Tô Ôn Ngọc không thích thân mật với người lạ, cậu theo bản năng tránh né, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, tôi có hơi không thoải mái, muốn đi vệ sinh."
Người đàn ông trung niên thu tay nhìn cậu: "Được, đi đi, nhớ lời ba nói."
Tô Ôn Ngọc miễn cưỡng mỉm cười, đứng dậy ra khỏi căn phòng chứa bầu không khí kì quái này.
Mọi thứ bên ngoài hết thảy đều xa lạ.
Đây không phải viện điều dưỡng trong trí nhớ của cậu.
Cũng may nhà vệ sinh cách phòng sách không quá xa, Tô Ôn Ngọc đi dọc theo hành lang nhanh chóng tìm được.
Sau khi vào nhà vệ sinh, Tô Ôn Ngọc lập tức khóa trái cửa, vọt tới bồn rửa vỗ nước lạnh lên mặt, xoa ấn huyệt thái dương đau nhức.
Kí ức bị nhét vào hoàn toàn xa lạ, giống như cuộc đời đầy hỉ nộ ái ố của ai đó đang chiếu trong đầu cậu.
Đến khi tất cả kí ức đều được tải xuống với tốc độ nhanh nhất, cơn đau đớn nơi đại não của Tô Ôn Ngọc mới từ từ thuyên giảm, rốt cuộc cậu cũng ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Cậu chuyển kiếp rồi.
Vốn dĩ hôm nay Tô Ôn Ngọc đang mừng sinh nhật hai mươi tuổi trong viện điều dưỡng ở thế giới của cậu.
Khi đồng hồ điểm đến 0:00, Tô Ôn Ngọc vô cùng háo hức, bởi vì bác sĩ từng chẩn đoán rằng cậu có thể sống đến khi trưởng thành đã là rất may mắn, nhưng cậu còn may mắn hơn khi sống đến hai mươi tuổi.
Tô Ôn Ngọc cảm thấy thời khắc này rất đáng ăn mừng, cậu tránh khỏi sự trông coi của hộ sĩ, thông thạo tránh né camera giám sát, len lén xách theo một túi bánh mì nhỏ và cây nến đi tới nhà hoa kính phía sau núi.
Tô Ôn Ngọc không có nến sinh nhật nên đã lén chôm cây nến trắng trong viện điều dưỡng.
Chẳng biết có phải do trộm nến của viện điều dưỡng nên bị báo ứng hay không, hoặc có lẽ đốt nến trắng trong ngày sinh nhật mang lại điềm xui rủi, khoảnh khắc cây nến được đốt lên trong nhà kính, căn bệnh hiếm gặp đã hành hạ Tô Ôn Ngọc suốt hai mươi năm lập tức phát tác.
Ánh nến lập lòe chớp tắt, bánh mì nhỏ làm bánh sinh nhật rơi xuống đất.
Khoảnh khắc sắp mất đi ý thức, Tô Ôn Ngọc chỉ cảm thấy đáng tiếc.
Vất vả lắm mới sống được đến ngày hôm nay, còn chưa kịp trải qua một sinh nhật trọn vẹn...
Ngay lúc này, có giọng nói máy móc xa lạ vang lên trong đầu cậu, nó hỏi: [Cậu muốn chết không?]
Tô Ôn Ngọc: ?
Hỏi câu nghe bất lịch sự ghê.
Tô Ôn Ngọc cho rằng đó chỉ là ảo giác của cậu trước khi chết, nhưng cậu vẫn nghiêm túc trả lời: "Không muốn."
Ngay từ ngày biết bản thân mắc phải căn bệnh hiếm gặp không có cách chữa trị, không giây phút nào cậu ngừng hi vọng mình có thể sống tiếp.
Bác sĩ nói cậu chỉ có thể sống tối đa đến lúc trưởng thành, câu nói này như lời nguyền đè nặng lên gia đình và bản thân cậu, sau mười tám tuổi, mỗi ngày mỗi giờ mỗi giây đều có thể phát bệnh mà chết.
Cho nên khi giọng nói xa lạ kia hỏi, dù không biết có phải ảo giác hay không cậu vẫn theo bản năng lặp lại: "Tôi không muốn chết."
Khi cái chết chân chính tới gần cậu mới phát hiện vào bất cứ thời khắc nào của cuộc đời cậu đều muốn sống.
Sau khi giọng nói kì quái kia nghe được câu trả lời của Tô Ôn Ngọc, nó lại phát ra âm thanh máy móc: [Kiểm tra ham muốn cầu sinh đạt chuẩn, chủ hệ thống gửi lời mời trói định với cậu, sau khi đồng ý có thể tạm thời bảo lưu dấu hiệu sinh tồn, xin hỏi cậu có chấp nhận hay không?]
Tô Ôn Ngọc chỉ nghe hiểu câu bảo lưu dấu hiệu sinh tồn, thế có nghĩa là không chết?
Tia hi vọng được dấy lên, mặc kệ có phải ảo giác hay không, chỉ cần một phần vạn khả năng sống, cậu nhất định sẽ lập tức đồng ý: "Tôi chấp nhận."
Thế là Tô Ôn Ngọc cứ hồ đồ mà trói định cùng hệ thống, sau đó nhận được một quyển sách hướng dẫn hệ thống dài đến ngàn chữ.
Đợi đến khi hệ thống nhắc nhở: [Chủ hệ thống trói định thành công], giây phút nhìn sách hướng dẫn trên tay, cậu mới muộn màng ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Giống như rất nhiều trường hợp cùng hệ thống trói định xuyên qua các loại tiểu thuyết, điểm duy nhất khác biệt chính là hệ thống mà Tô Ôn Ngọc trói định lại là hệ thống nhân vật phản diện.
Chỉ cần có thể duy trì thiết lập nhân vật phản diện, hoàn thành nhiệm vụ cơ bản của nhân vật phản diện, là có thể đạt được tích phân tương ứng, cũng là để đổi lấy thời gian kéo dài cho sinh mệnh của cậu ở thế giới thật.