Thẩm Ký Đường

Chương 47: Bí mật của Thôi Tuyên

Thẩm Triêu Doanh suy nghĩ một chút, cảm thấy đối phương khẳng định không chỉ nói vậy, liền cười gật đầu một cái, mười phần thục nữ.

Quả nhiên lại nghe hắn nói: “Cô nương có đủ lộ phí không?”

“Nếu không đủ, vi mỗ có thể giúp đỡ phần còn lại. Thân thủ tiểu tỳ không tệ, có thể tặng cho cô nương làm bảo vệ thϊếp thân, huyện nha cũng có thể cử thêm sai dịch hộ tống cô nương về Ngô Hưng.”

Lại muốn đưa nàng trở về!

Thẩm Triêu Doanh hít sâu một hơi, cười giả lả: “Đủ rồi, không nhọc Tiểu Thôi đại nhân hao tâm tổn trí.”

“Cô nương có lo lắng gì sao?”

Thẩm Triêu Doanh chớp mắt mấy cái, có chứ, thế nhưng là…

Nàng dừng lại một chút, trên mặt dần dần hiện ra thần sắc bị thương, bộ dạng phục từng bất cứ ai: “Không giấu gì đại nhân, thật ra… Cha nương trong nhà đánh đập tiểu nữ làm vui, tiểu nữ mới phải uỷ thân cho Trương lang, nhưng không ngờ vừa ra khỏi hang rồng, lại vào hang hổ, suýt nữa chịu chết, may mắn được Tiểu Thôi đại nhân theo lẽ công bằng chấp pháp…”

Thôi Tuyên dò xét thần sắc nàng, hừ, không nói thật.

“Vi mỗ có chút giao tình với quận trưởng Ngô Hưng Thẩm Hồng, có thể viết thư nhờ ngài ấy kiềm chế tộc nhân.”

Thẩm Triêu Doanh nghẹn lời.

Thẩm Hồng, chẳng phải là đường huynh của lão cha tiện nghi của nguyên chủ sao?

Có giao tình với ông ta, xem ra, vị này quả nhiên có chỗ dựa là phủ Túc Quốc Công.

“Không cần, Tiểu Thôi đại nhân bận rộn huyện vụ, việc nhà của tiểu nữ, sao dám làm phiền Tiểu Thôi đại nhân?” Thẩm Triêu Doanh cố gắng xua tan ý niệm này của đối phương, “Huống chi tiểu nữ, tiểu nữ…”

Thôi Tuyên lên tiếng ngắt lời nàng: “Cô nương vẫn không chịu nói thật?”

Đối diện với ánh mắt như cười như không, Thẩm Triêu Doanh ngượng ngùng.

Thực ra chuyện này của nàng có thể lớn có thể nhỏ, chỉ cần vị này không bám lấy không buông. Thế nhưng hiện tại… Thẩm Triêu Doanh đột nhiên nổi giận, tại sao chỉ chăm chăm nhìn vào nàng, cả Trường An có biết bao nhiêu kẻ giả ngốc còn không đủ để ngươi quan tâm sao? Sao không thấy đi bắt bọn họ?

“Tiểu Thôi đại nhân xuất thân danh môn, tài hoa hơn người, thiếu niên đắc ý, chắc không thể hiểu được hoàn cảnh của những nữ nhân chi thứ như bọn ta.”

“Nửa đời trước cũng coi như được sủng ái, tỉ mỉ giáo dưỡng, đến tuổi cập kê, chính là thời điểm báo đáp gia tộc. Những người tốt hơn thì kết thông gia với thế gia vọng tộc, những người không may như tiểu nữ, bị coi như công cụ củng cố thế lực, tùy tiện gửi vào phủ thượng quyền quý, tựa như một con sủng vật ngoan ngoãn nghe lời dễ bị qua tay.”