Xem nhiều tiểu thuyết xuyên không, Thẩm Triêu Doanh tốt xấu cũng biết cách che giấu bản thân.
Nàng suy đoán thói quen nói chuyện của nguyên chủ, yếu ớt nhíu mày, nặn ra giọng điệu, lấy ra chút diễn xuất ít ỏi,
“Những ngày ta hôn mê, Tuyên lang hắn có từng đến thăm không… khụ khụ…”
Minh Kính cười khẩy ra tiếng, “Tiểu nương tử còn tưởng đang nằm mơ sao, đây là am ni cô, am ni cô, nam nhân làm sao vào được?”
Mặt Thẩm Triêu Doanh tái nhợt, lảo đảo suýt ngã nguỵ.
Minh Kính còn tiếp tục chọc vào ống thởcuar “nàng”: “Đừng nói là hắn không vào được, dù có vào được, trên người tiểu nương tử còn gì đáng giá để bị vơ vét?”
Thẩm Triêu Doanh cầu xin nàng ta đừng nói nữa, phối hợp với thân thể run rẩy, rơi lệ, nói muốn đi gặp trụ trì.
Bởi vì trong người khó chịu, diễn xuất rơi nước mắt trong ba giây cũng dễ như trở bay.
Minh Kính không nói gì, tiểu ni cô kia đến cùng không đành lòng, thay nàng trả lời.
Thời điểm được tiểu ni cô dìu đi khập khiễng ra ngoài, vẫn còn có thể nghe thấy Minh Kính lạnh lùng châm chọc sau lưng: “Đừng tưởng rằng sư phó nhân từ, mà tha cho người tiền thuê… hừ.”
Thẩm Triêu Doanh khựng lại.
——
Thẩm Triêu Doanh ngất xỉu ở cửa sau của Thanh Tĩnh Am sau khi ẩu đả với tra nam.
Ngơ ngơ ngác ngác, mất hết can đảm, được ni cô trong Thanh Tĩnh Am nhặt về.
Những người khác sợ gặp rắc rối, sư thái Vân Tâm mặc kệ dị nghị, kiên quyết giữ nàng lại, là đại ân nhân lớn của nàng.
Hôm nay gặp mặt quả nhiên, sư thái Vân Tâm sinh ra đã có dáng vẻ từ bi của người xuất gia, mũi thịt, bờ môi dày, vầng trán đầy đặn, trời tròn đất vuông… Thẩm Triêu Doanh vội vàng dừng lại mấy cái tâm lý học mèo cào về tướng mạo của mình, cung kính hành lễ với sư thái.
Sư thái Vân Tâm ôn tồn nói: “Tiểu nương tử bây giờ đã tỉnh táo chưa?”
Thẩm Triêu Doanh khẽ cắn môi, sự thanh tỉnh này, tự nhiên không chỉ riêng mình nàng tỉnh lại, ngồi ở ở chỗ này cho tốt. Càng hỏi nàng còn chất mê bất ngộ sao.
Nguyên chủ đã từng tỉnh lại một lần, nhưng lại nháo muốn đi ra ngoài tìm tra nam.
Người xuất gia thiện tâm, nhưng kiêng kỵ nhất là can thiệp quá nhiều vào nhân quả của người khác.
Thẩm Triêu Doanh không nghi ngờ gì, nếu như bản thân lại nháo đi tìm tra nam, sư thái Vân Tâm nhất định sẽ gọn gàng dứt khoát đuổi nàng ra ngoài cùng với hành lý ra bên ngoài.
Thẩm Triêu Doanh lại hành lễ, trịnh trọng nói: “Con đã thanh tỉnh hơn nhiều, còn phải cảm ơn sư thái tốt bụng thu nhận.”
Sư thái gật đầu.
Sư thái Vân Tâm thực sự từ bi, thấy nàng giật gấu vá vai (túng thiếu), không chỉ để nàng tiếp tục dưỡng thương trong am, còn chủ động đề nghị miễn tiền thuê trong những ngày này.
“Chỉ là tiểu nương tử rời nhà lâu như vậy, chắc hẳn cha nương đều lo lắng lắm, cũng nên viết một phong thư gửi về.”