Sau một hồi Giang Hành Diệp bị làm phiền đến bực mình, cuối cùng với một chút cảnh cáo và qua loa, Trần Phó cùng đám bạn đã dần hiểu được giá trị của ly cà phê kia.
Đại khái là một ngụm cà phê có giá trị ngang ngửa với vài chục xiên nướng.
Giang ca mê cà phê đến độ gần như sống nhờ nó, trong nhà cậu ấy có hẳn một tủ đầy cà phê hạt, chỉ thiếu mỗi việc đem cà phê ra tắm thôi, đám bạn ai nấy cũng tin tưởng vào gu thưởng thức của cậu ấy.
"Ồ, cô nàng này cũng hào phóng thật, biết Giang ca của chúng ta có mắt nhìn cao ngút trời mà vẫn chịu chi."
"Chi bằng trời đất cũng vô dụng thôi, có tặng cả trăm ly cà phê cũng chỉ như đưa ánh mắt tình tứ cho người mù." Cẩu Nhất Huân vắt chân chữ ngũ, vừa thở dài vừa lắc đầu, "Giang ca của chúng ta đã thành tiên rồi, phụ nữ trong mắt cậu ấy cũng chỉ là cặn bã, truy cầu trường sinh mới là mục tiêu thật sự."
“Mày có thể dùng cái ví dụ nào hay ho hơn được không?!”
“Thế tao nói sai chỗ nào à? Phụ nữ trong mắt cậu ấy khác gì phân chó đâu? Giang ca, cậu tự nói đi, cô nàng ban nãy trong mắt cậu có phải là phân chó không?”
Giang Hành Diệp thản nhiên ngước một bên mắt lên, hồi tưởng lại cô gái, à không, phải nói là cục... à không, cô gái nhỏ bé ban nãy.
Lùn. Trắng. Nhỏ.
Đôi mắt to tròn, sáng lấp lánh, khi cười, khóe miệng còn hiện lên hai lúm đồng tiền.
Mỗi sợi tóc của cô ấy đều như đang reo lên rằng: “Tôi yêu đời quá, sống thật là vui quá.”
Rất... tràn đầy sức sống.
Cẩu Nhất Huân đợi mãi không thấy Giang Hành Diệp trả lời, nghĩ rằng cậu không muốn để ý đến câu hỏi nhảm nhí này nên cũng buông xuôi, lắc đầu từ bỏ.
Sau đó, cậu ta định thừa cơ không ai để ý, lén lút cầm miếng chân giò trong bát lên ăn, nhưng có lẽ do cái chân giò được nấu quá ngon, chỉ vừa nắm nhẹ, phần thịt đã rơi tuột khỏi xương và lập tức rơi trở lại vào bát, tạo nên một âm thanh thấm đượm nước sốt.
Lớp da vẫn còn bật lên một chút, mềm mịn, trông cực kỳ dẻo dai.
"Ồ hô, chân giò này nấu ngon quá nhỉ, ha ha ha ha." Cẩu Nhất Huân giả vờ không có chuyện gì, lén rút tay lại, đổi chủ đề một cách vô cùng vụng về, "À này, Giang ca, cậu vẫn chưa nói, cô nàng kia trong mắt cậu là gì?"
Giang Hành Diệp chưa kịp trả lời, thì Vương Dịch Xuyên bên kia đã quăng một cây kẹo mυ'ŧ sang: "Mày, tao đang gọi món đây, còn nói mấy cái ví dụ ba lăng nhăng nữa là tao nổi điên đấy!"
“Ồ hô, mày nổi điên đi, tao đợi xem mày nổi điên được đến đâu, có gan thì nổi điên lên thử xem nào…”
“Không phải.”
Một giọng nói lười biếng cắt ngang màn đấu khẩu ấu trĩ giữa hai người.
...
Cẩu Nhất Huân quay đầu lại, kinh ngạc, “Cậu nói gì cơ?”
Giang Hành Diệp đã hạ mi mắt xuống, nhìn vào màn hình máy tính, lơ đãng nhấp chuột: “Không giống phân chó.”
“Thế giống cái gì?”
Giống cái gì à...
“Chân giò.”
—— Loại chân giò mềm đến mức có thể bật lên được.
"Cái miêu tả này..." Cẩu Nhất Huân nhíu mày khó hiểu, "Khác gì phân chó chứ?"
Giang Hành Diệp không trả lời, chỉ bấm phím Z bằng một tay, ngón tay thon dài lướt nhanh trên chuột, rồi đối thủ cuối cùng ngã xuống.
—— "Chúc mừng, tối nay ăn gà!"
"Chà, một mình đấu với ba, Giang ca của tụi mình đúng là đỉnh cao!"
Chàng trai tựa lưng vào ghế, mệt mỏi xoa nhẹ vùng trán.
Thở dài, chán quá.
Chơi cũng không còn hứng thú nữa.
...