Nói chính xác là…
Nếu không phải đối phương muốn mau chóng kết thúc trận chiến, chọn cách cận chiến với cậu, thì chưa chắc cậu đã có cơ hội chém được một đao sau lưng.
Lâm Liệt thấy khoang mô phỏng của Bách Hành Sơ không có động tĩnh gì, bền đi lên phía trước, nhìn thấy Bách Hành Sơ đang nhắm mắt dựa vào ghế.
Đẹp đẽ và mong manh.
Như thể đang buồn bã vì thất bại nhanh chóng của mình, khiến trái tim Lâm Liệt chợt nhói.
"Đừng suy nghĩ nữa, đi ra đi." Lâm Liệt vươn tay ra với Bách Hành Sơ.
Vừa cất lời, Lâm Liệt thấy Bách Hành Sơ mở mắt ra, một thứ gì đó tựa như đoá sen xanh mướt ập vào anh ta
Những ngón tay duỗi ra không khỏi cong lại.
Bách Hành Sơ vừa mở mắt đã nhìn thấy Lâm Liệt đang cong ngón tay về phía mình. Cậu không cho rằng đối phương đang xấu hổ mà tưởng rằng Lâm Liệt đang dụ dỗ mình.
“…” Bách Hành Sơ có chút khó tin: “Tại sao anh ta lại muốn quyến rũ tôi?”
Hệ thống hoàn toàn không hiểu được logic của Bách Hành Sơ: “...?”
Bách Hành Sơ chỉ mắng một cậu, đưa tay ra đặt lên tay Lâm Liệt, mượn lực ra khỏi khoang mô phỏng.
Cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay, đầu óc Lâm Liệt trống rỗng, lời nói hỗn loạn: “Cậu đã tiếp được ba chiêu của hướng dẫn, rất giỏi rồi. Ban đầu hướng dẫn nói cậu một chiêu cũng không tiếp được.”
Khoang mô phỏng vốn cách nhau không xa, hướng dẫn Lưu cau mày nhìn Lâm Liệt đến đỡ người, mày lập tức nhăn lại. Sau đó lại nghe được lời anh ta nói, lập tức nhướn mày.
Chỉ là, cả hai đều chưa chú ý đến phản ứng của hướng dẫn Lưu. Sau khi Bách Hành Sơ đáp xuống đất, cậu rút tay lại ngay, tò mò hỏi Lâm Liệt: “Cậu có thể tiếp thầy hướng dẫn mấy chiêu?”
Tay trống không, đầu óc Lâm Liệt còn chưa quay về, vẫn nói theo bản năng: “Khó mà nói được, hướng dẫn Lưu không có cách nào khoá mục tiêu tôi ngay từ đầu đâu.” Nói xong mới phát hiện hình như mình đang chọc vào vết thương của Bách Hành Sơ, anh ta vội vàng cố gắng hết sức bình tĩnh mà bổ sung: "Nhưng hinh như tôi cũng không thể nào tránh thoát được sau khi bị khoá.”
Hướng dẫn Lưu lập tức cười lạnh: "Không thể nào tránh thoát được? Lên đây, tôi luyện tập với cậu.”
Tiếp theo, trên màn hình lớn trong phòng huấn luyện, một trận chiến được cho là sẽ oanh tạc bắt đầu.
Lúc này, những học sinh khác mới lần lượt vây quanh cậu, ngọt ngào gọi Bách Hành Sơ: "Lớp phó, cậu thoát khỏi khoá mục tiêu kiểu gì vậy?"
Lúc Thẩm Hằng giúp cậu không hề do dự, Lâm Liệt đứng ra bảo vệ cậu ngay khi nhìn thấy hình ảnh có vấn đề, Triệu Cốc cũng kể cho cậu mọi thứ mà cậu ấy thấy nghi ngờ. Với tất cả những tiền lệ này, đương nhiên Bách Hành Sơ cũng sẽ không giấu giếm gì với người khác.
Cậu nhờ một người bạn học lấy một tấm bảng tới, cậu bắt đầu bôi bôi vẽ vẽ giải thích toàn bộ ý tưởng chiến đấu cũng như các thao tác liên quan của mình.
Thành thật mà nói, mấy thứ Bách Hành Sơ giảng đều không tính là khó.
Thậm chí có thể nói, đối với những học sinh có thể được nhận vào Đại học Quân sự Thủ Đô, lại còn vào lớp S thì phải nói là quá đơn giản.
Mọi thao tác đều quá cơ bản, ý tưởng thoát khỏi các đợt tấn công cũng rất đơn giản và rõ ràng.
Thứ khó khăn duy nhất là...
Làm sao để đưa ra được những phán đoán này và thực hiện chúng trong một giây đó, thậm chí còn chưa đến một giây.
Về vấn đề này, Bách Hành Sơ tỏ vẻ ——
"Nếu luyện tập cái này nhiều hơn hẳn là sẽ làm được thôi. Không phải Lâm Liệt cũng có thể tránh được đòn tấn công của hướng dẫn sao?" Bách Hành Sơ chỉ vào màn hình lớn.
Các học sinh ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn.
Im lặng.
"Sao tôi cảm thấy là hướng dẫn cố tình bắn trượt mục tiêu, đùa giỡn lớp trưởng vậy?"
"Không quan trọng." Bách Hành Sơ ho khan một tiếng, thay đổi chủ đề: "Vừa rồi các cậu cũng nhìn thấy tôi thao tác rồi đấy, có ý kiến
gì không?"
Các bạn học nghe được lời này đều sửng sốt.
Từ lúc khai giảng đến giờ bọn họ hầu như không tiếp xúc với Bách Hành Sơ, còn cho rằng quán quân của bọn họ rất kiêu ngạo.
Ban đầu Triệu Cốc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nên cậu mới cười nhạo người ta, nhưng sau đó chẳng để ý đến cậu ta nữa.
Vừa rồi lúc đến muộn, giáo viên bảo cậu làm lớp trưởng, cậu cũng từ chối không chút do dự.
Hướng dẫn Lưu giáo huấn khiển trách cậu, cũng cũng chẳng hề để trong lòng.
Đến nỗi bây giờ Bách Hành Sơ biết gì nói đó, bọn họ cũng chỉ cho rằng vị quán quân này là loại kiêu ngạo, thích được người khác khen ngợi. Bây giờ thoạt trông…
Mọi người nhìn Bách Hành Sơ nhìn bọn họ bằng ánh mắt sáng ngời, trông rất mong đợi.
… Hoàn toàn không có cách nào từ chối.