Mục Tiêu Là Gả Cho Alpha Nhà Giàu

Chương 6

Số C16, là số cơ giáp của Bách Hành Sơ.

Giữa đám sinh viên năm nhất nôn nóng, Bách Hành Sơ là một luồng gió mới.

Cậu đang bình tĩnh thực hiện công tác kiểm tra và điều chỉnh thử trên bảng điều khiển. Trong khi các cơ giáp khác đều đang thực hiện các hành động riêng của mình thì cơ giáp của Bách Hành Sơ vẫn sừng sững đứng rất bình tĩnh.

Bách Hành Sơ căn bản không hề sốt ruột chút nào. Hệ thống nhìn thấy những người khác đều đã hành động thì sốt hết cả ruột, lên tiếng nhắc nhở: “Thời gian an toàn sắp hết rồi.”

“Tôi biết, đừng nóng vội.” Bách Hành Sơ nhếch khóe miệng lên, đôi tay thoăn thoắt không ngừng. Đôi mắt trong veo đang quan sát hành động của tất cả các cơ giáp bên ngoài.

Cuối cùng, tiếng còi thông báo cuộc săn gϊếŧ vang lên.

Đồng tử của Bách Hành Sơ phản chiếu vài cơ giáp đang lao về phía mình, môi cong lên nụ cười.

“... Ai nói ra ngoài canh giữ mới tính là mai phục?”

Vài người lặng lẽ canh bên ngoài điểm xuất phát đã bắt đầu có chút mất kiên nhẫn.

Bọn họ là những kẻ đang chờ đám tân sinh viên yếu nhất bước ra để thu hoạch đầu người.

"Đã hết thời gian toàn mười lăm phút rồi, sao vẫn chưa có người ra ngoài?" Có người thấp giọng lẩm bẩm.

Nhóm người bọn họ cũng là đồng minh tạm thời, nghe được người này cứ lẩm bẩm mãi, có người chế nhạo, như đang tự giễu nói: “Còn có thể thế nào nữa? Cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn thịt tôm thôi.”

“Mấy người không dám ra ngoài đánh với những người đã rời đi như chúng ta, ở lại đây để chờ tiêu diệt mấy đứa đó.”

“Bên trong chắc chắn cũng như vậy. Thay vì xông ra đánh với chúng ta, bọn họ muốn loại bỏ những kẻ giống mình hơn, ai không thể ra khỏi điểm bắt đầu trước khi thời gian an toàn kết thúc sẽ bị tiêu diệt trước, để mình không phải là người đầu tiên.”

Tự giễu xong, kênh liên lạc của nhóm cơ giáp hoàn toàn im lặng.

Có thể vào Đại học Quân sự Thủ Đô, có ai mà không phải con trời trong trường mà mình từng học? Kết quả vừa mới nhập học được một ngày, hôm sau đã gặp đòn cảnh tỉnh như thế này, biết cái gì là núi cao còn có núi cao hơn.

Mặc dù mọi người ở đây đều đã đưa ra lựa chọn tốt nhất nhưng không ai vui vẻ trong lòng cả.

Có điều, mọi việc đều có đối lập, vẫn có thể khiến con người cảm thấy dễ chịu hơn.

Ví dụ…

“Khi tôi bước ra từ điểm xuất phát, vẫn còn một chiếc cơ giáp thậm chí còn chưa di chuyển…”

"Chắc chắn cậu ta đã bị loại rồi."

“Cũng tốt, dù bây giờ có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, chúng ta cũng sẽ không phải là người đầu tiên."

Trong kênh, có mấy người đang lời qua tiếng lại nói chuyện với nhau, tự giải tỏa cảm xúc bị đè nén của nhau. Đột nhiên có người hưng phấn lên tiếng: "Có người đi ra!"

Nhất thời, mấy người nhanh chóng vứt bỏ cảm xúc vô dụng, nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu.

Sau khi tân sinh viên bên trong loại đi một nhóm người không đủ trình độ, những người còn lại nhất định sẽ tự động lập thành một nhóm để ra ngoài.

Cuộc thi dành cho tân sinh viên về cơ bản là so xem ai có thể sống lâu hơn.

Người đông sức lớn, đạo lý này ai cũng rõ cả.

Bọn họ có thể không mạnh hơn những người sống sót từ điểm bắt đầu bao nhiêu.

Tuy nhiên…

"Một người?" Đội phục kích sửng sốt, nhìn cơ giáp đơn độc trước mặt rõ ràng mới vừa trải qua một trận chiến: "Là trinh sát à?"

"Tôi không thấy cơ giáp đi theo phía sau, muốn diệt cậu ta không?"

"Diệt!" Nhiều người nhanh chóng quyết định.

Mọi người vẫn chưa hoàn toàn quen với phương thức thao tác của cơ giáp lạc hậu này, chuyển động của nó hoàn toàn bị hạn chế. "Người tiên phong" này cách xa những người đi sau như vậy, căn bản không có cơ hội cho những người đi sau giải cứu, vậy không phải là cho mạng hay sao.

Làm sao họ có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.

Từ "Diệt" vừa thốt ra, người ra tay không phải là nhóm phục kích, mà là... Cơ giáp của Bách Hành Sơ.

Vừa mở súng phóng hoả, logo số C16 tỏa sáng hệt như ngọn lửa, để lại một vệt sáng hư ảo trong không khí.

Cơ giáp gần Bách Hành Sơ nhất vừa mới thò đầu ra đã thấy mục tiêu của mình, dùng tốc độ tối đa của cơ giáp đánh về phía mình.

Nếu hai cơ giáp va chạm với tốc độ này chắc chắc sẽ đồng quy vu tận.

Người phục kích lập tức dựng tóc gáy, vội vàng vận dụng kỹ năng vận hành cơ giáp của mình đến mức tối đa để tránh sang một bên.

Nhưng, đã quá muộn rồi!

Cậu ta chỉ vừa kịp nghiêng người sang một bên, ngay lập tức trông thấy bàn tay to lớn của cơ giáp xuất hiện trước mặt mình.

Đồng tử đột nhiên co lại, bóng tối tức khắc bao trùm lấy cậu ta.