Là Ngược Văn Nhưng Không Phải Ngược Văn

Chương 24

[Nhan Thuần hoàn toàn không thèm để ý Trình Quân Phong yêu ai, chỉ toàn tâm toàn ý giành lấy thành quả từ người khác, Trình Quân Phong thì lợi dụng hắn để kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu, cốt truyện hiện giờ thật đúng là giống y như truyện gốc!]

[Kha bảo, chúng ta tính phản công như nào đây!]

“Chờ một chút.” Kha Đinh lại lật xem một chút "Hokage Ninja": “Nhanh thôi.”

Ngày 10 tháng 2, còn bốn ngày nữa đến hôn lễ.

Cuối cùng Thẩm Hi cũng nhận được điện thoại từ Nhan Thuần, hắn có vẻ vui vẻ, không chỉ hỏi thăm tình hình gần đây của cậu, mà còn mời cậu cùng đi uống trà chiều.

“Được thôi.” Thẩm Hi ngừng một chút rồi nói: “Tôi thất nghiệp, hiện không có tiền đi tàu điện ngầm.”

“Không sao, không sao.” Nhan Thuần vui vẻ đáp: “Tôi sẽ bảo tài xế của Trình gia đến đón cậu.”

Buổi chiều 2 giờ rưỡi, hai người gặp nhau bên ngoài quán cà phê.

Ngoài cửa sổ khách du lịch đông như nêm, tàu chở dầu lướt chậm, trên mặt sông gió yên sóng lặng, ánh nắng ngày đông ấm áp lạ thường.

Nhan Thuần nhẹ nhàng nhấp một ngụm bạch trà, quan tâm hỏi: “Sao cậu thất nghiệp thế? Trước đây thấy công việc của cậu khá tốt, cuộc sống ổn định mà.”

“Chắc là do khủng hoảng kinh tế.” Thẩm Hi cười nhạt: “Hai công việc đều không giữ được, cả tiền thuê nhà cũng không đóng nổi.”

Nhan Thuần vội vàng lấy từ trong túi ra một phong thư dày, đặt lên bàn.

“Tôi muốn giúp cậu một chút, mặc dù trước đây chúng ta… cũng không quá hòa hảo là mấy.”

“Thẩm Hi, chúng tôi sắp có một cuộc sống tốt hơn, cậu cũng nên nhìn về phía trước.”

Thẩm Hi không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn hắn.

Hệ thống nín thở, biết Kha Đinh sắp phát điên.

[Cậu cậu cậu, bây giờ cậu định làm gì! Cầm ly cà phê tạt thẳng lên mặt hắn sao!]

[Nhan Thuần dẫm lên mặt cậu kiêu ngạo thế kia, chúng ta còn nhìn được thì đúng là con rùa đen chỉ biết rụt đầu!]

“Có thể cậu cũng nghe nói, tôi sắp kết hôn với Quân Phong.” Nhan Thuần xoa ngón áp út, lộ ra nụ cười hạnh phúc: “Tôi vốn rất lo, hắn từ bỏ tôi, không yêu tôi, hoặc trong lòng vẫn vướng bận chuyện cũ… còn may tất cả chỉ là do tôi sợ bóng sợ gió thôi.”

Hắn thật sự đang tận hưởng khoảnh khắc thắng lợi này.

Mỗi câu đều có thể thống khoái nhục mạ kẻ thua cuộc, chẳng sợ không có nửa chữ thô tục.

“Ngày cầu hôn ấy, bầu trời đầy hoa hồng trắng, giống như mưa hoa vậy…” Nhan Thuần đang hồi tưởng lại giây phút tốt đẹp, chợt thấy Thẩm Hi tay khép lại, bắt đầu kết dấu tay.

Tử! Xấu! Dần! Mão!

Thần! Tị! Ngọ! Vô!

Thẩm Hi mặt không biểu cảm, đôi tay mãnh liệt kết ấn, mười ngón tay múa may đủ kiểu như người mù chửi đổng hát rap!

Giờ phút này không chỉ có Nhan Thuần ngu người tại chỗ, hệ thống cũng ngu luôn.

[Bảo? Bảo, cậu đang làm gì thế?]

Thẩm Hi ngậm ống hút uống nước có ga, ngón tay không ngừng kết ấn.

Hỏa độn! Phượng tiên hỏa chi thuật!

Hỏa độn! Hỏa long viêm đạn!

Lôi độn! Ngàn điểu!