Là Ngược Văn Nhưng Không Phải Ngược Văn

Chương 12

"Chị ơi! Sang phải sang phải! Sắp đυ.ng rồi!"

"Ha ha ha chị gà quá!"

"Chúng ta nhất định sẽ vượt qua đội của họ, tiến lên!”

Giữa những tiếng ồn ào, người đàn ông đẩy cửa bước vào, mặc kệ người giúp việc cung kính đến nhận cặp tài liệu và áo khoác.

Đứng sau hắn là một chàng trai mặc vest Armani, dung mạo tuấn tú, cử chỉ tao nhã, như một người bạn đời hoàn hảo độc nhất của giới quyền quý.

Trình Thần Vũ nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhanh chóng gọi một tiếng "Anh" rồi lại tiếp tục bận rộn với cuộc đua xe, quen thuộc như ở nhà.

Những đồng nghiệp khác không để ý lắm, cũng không nhớ người thừa kế hàng đầu của tầng lớp cao cấp trông như thế nào, tiếp tục chơi đùa của riêng mình.

Thẩm Hi thoải mái ngồi sâu trong ghế sofa cashmere Ý, hoàn toàn không chú ý xem ai bước vào.

Trình Quân Phong nhìn từ xa nửa cái đầu lộ ra của người kia, cùng với bát kem nhỏ trên bàn trà, vẻ mặt thờ ơ bước lên lầu.

Nhan Thuần cùng lúc đó chú ý đến Thẩm Hi ở đây, trong lòng có chút khó chịu khó tả.

Hắn ta vội vàng đuổi theo Trình Quân Phong, bâng quơ nói: "Hình như hè năm 16 tuổi, chúng ta cũng đã đến đây."

Anh dung túng cho người đó xuất hiện ở đây, không thấy bẩn sao?

Trình Quân Phong dừng bước, nhận ra điều gì đó.

"Tiểu Thuần, em không vui sao?"

Người đàn ông hiếm khi giải thích.

"Dạo này Thần Vũ chơi rất thân với cậu ta, anh đã cảnh cáo rồi, sau này sẽ nói rõ ràng."

Thấy đối phương tỏ ra quan tâm đến mình, Nhan Thuần mỉm cười lắc đầu: "Đừng nói những lời quá đáng như vậy, đi thôi, cùng nhau đi bơi."

Hắn ta mọi mặt đều hơn kẻ thất bại kia, không ngại đối phương bị chà đạp thêm vài lần tôn nghiêm.

Thời gian lặng lẽ trôi đến mười một giờ rưỡi đêm, mọi người chơi đùa thỏa thích, rất nhanh đều cảm thấy vừa thèm vừa đói.

Vừa đúng lúc ngoài cửa sổ mưa thu tầm tã, cái lạnh đến âm thầm, càng khiến người ta thèm ăn hơn.

Có người ngại để Trình Thần Vũ chịu hết chi phí, giơ điện thoại lên nói: "Để tôi gọi đồ ăn khuya nhé! Mọi người muốn ăn sủi cảo hay đồ nướng? Hay là gọi lẩu?"

Trình Thần Vũ thuận miệng nói: "Muốn ăn gì thì cứ nói với dì, để dì ấy làm cho."

Cô đồng nghiệp đã sớm chú ý đến người giúp việc ở đây, tò mò hỏi: "Khu tổ chức tiệc bây giờ còn tặng kèm cả bảo mẫu sao?"

"À ha ha ha, đúng vậy," Cậu em nhà họ Trình gãi đầu: "Chỗ tôi đặt, dịch vụ khá toàn diện!"

"Hay thật, lần sau giới thiệu cho tôi nhé!"

"Cho xin link với, tôi lưu lại ngay!"

Thẩm Hi nhấp một ngụm Coca đá, đột nhiên nói: "Tôi gọi đồ ăn ngoài, nấu mì cho mọi người ăn nhé."

Trình Thần Vũ tưởng cậu đang nói đùa: "Mì ăn liền thì có gì ngon?"

Thẩm Hi chớp mắt rất chậm.

Hệ thống âm thầm lo lắng: "Hỏng rồi, cậu ấm này trời sinh cái gì không nên nói thì lại nói!"

"Mẹ tôi nói mì ăn liền không tốt cho sức khỏe, chưa bao giờ cho chúng tôi ăn." Cậu ấm vẻ mặt ngây thơ nói: "Đồ chiên rán cho vào nước nấu cảm thấy rất kỳ lạ, tôi cũng không biết mùi vị thế nào."

Những người khác nghe thấy đều ngạc nhiên: "Hả? Thật hay đùa vậy?"

"Mọi người đi tàu hỏa chưa từng ăn mì gói sao!"

"Giáo viên ngữ văn nói câu ngắn không thể truyền tải được mùi vị, tôi liền phản bác bằng một câu "điều hòa, tàu hỏa, mì gói nóng"!"

Chỉ thấy Thẩm Hi chậm rãi đứng dậy, bỏ điện thoại đã đặt hàng vào túi, giọng nói ôn hòa bình thản.

"Vậy, tối nay tôi sẽ trổ tài, nấu mì cho mọi người ăn."

"Nếu không ngon, tôi sẽ cho mèo nhà tôi biểu diễn lộn ngược ra sau cho mọi người xem."

Trình Thần Vũ vốn còn muốn từ chối, ngại để Thẩm ca đích thân xuống bếp, nhưng lại ngửi thấy mùi nguy hiểm.

"Được... được."

Đồ ăn ngoài mì gói đến lúc mười một giờ năm mươi, Thẩm Hi xách túi vào bếp.

Những người khác lại bắt đầu một ván game mới, cười đùa vui vẻ.

Kha Đinh xé bao bì, mặt không cảm xúc chuẩn bị nấu mì.

Một nồi luộc, một chảo rán, tối nay ai cũng đừng hòng chạy thoát.

Hệ thống lo lắng cho cảm xúc quá bình tĩnh của cậu: "Cái đó, cậu quên đóng cửa bếp rồi."

Kha Đinh ngẩng đầu, bật lửa, nở nụ cười điên cuồng.

"Tôi không chỉ không đóng, tôi còn muốn ninh canh lửa lớn, còn muốn bật quạt thông gió."

Cậu hạ thấp giọng, nhẹ nhàng nói ra những lời ác độc nhất.

"Tôi muốn để mùi thơm của mì bò hầm lan tỏa khắp trên dưới lầu, lan sang cả nhà hàng xóm, để cả thế giới đều biết tôi đang nấu mì!"

Bây giờ tôi không còn là Thẩm Hi, cũng không phải là Kha Đinh!

Tối nay!! Tôi chính là mụ phù thủy mì gói!! Không ai trong số các người chạy thoát được đâu!!

He he he he he tất cả hãy đến ăn mì gói xúc xích trứng tráng siêu cấp hoàn hảo do mụ phù thủy hầm!!

Liếʍ bát! Mười lăm phút sau, tôi muốn thấy từng người các người đều đang liếʍ bát!!

….

Tuy mưa đêm đang rơi, nhưng Trình Quân Phong vẫn bơi về phía trước, không chịu lên bờ.

Những hạt mưa rơi lộn xộn trên mặt nước, mỗi khi nổi lên đều như nhảy vào sự hỗn loạn ồn ào, chỉ có chìm xuống mới có thể trở lại sự yên tĩnh trầm lắng.

Nhan Thuần dùng cánh hoa hồng tắm nước hoa, mãi đến khi tóc khô rồi cũng không thấy hắn rời khỏi bể bơi.

Một người đang trốn tránh suy nghĩ, một người vẫn còn bất an, đều là vì cùng một người ở dưới lầu.

Thủ phạm đang thành tâm thành ý nấu mì.

Sợi mì cứng giòn trong nước sôi dần dần duỗi ra, nhấp nhô, tìm lại được sự mềm mại và dai ngon.

Dầu trên chảo kêu xèo xèo, xúc xích được chiên lên tỏa ra mùi thơm cháy xém.

Khi gói gia vị được nấu chín hoàn toàn, làn gió nóng cuộn theo mùi thơm nồng nàn lan ra khỏi bếp, âm mưu bắt đầu.

Mùi thơm nồng nàn, mùi thơm đầy xâm lược, mùi thơm khiến người ta phải dừng lại cuộc trò chuyện và trò chơi, tất cả đều đến từ sự thể hiện mạnh mẽ của gói gia vị.

Kha Đinh hai tay nắm chặt cái xẻng dài, nói với Hệ thống: "Đồng chí Hệ Thống Lão bà bà, cuộc chiến của chúng ta mới chỉ bắt đầu."

"Không, nó không chỉ là một nồi nước mì. Không, nó tuyệt đối không chỉ đơn giản là năm chữ "mì bò hầm" trên bao bì."

"Nó là mùi caramel từ ethyl maltol, mùi sữa từ lactone vị trí thứ tư, mùi thịt hầm từ 2-methyl-3-furanthiol, còn có mùi hạt dẻ, mùi dầu mỡ, hương vị nướng, hương vị rau củ, đã nhiều chưa, vẫn chưa đủ!"