Là Ngược Văn Nhưng Không Phải Ngược Văn

Chương 3

Hôm nay chỉ có một nhiệm vụ cốt lõi, ăn ăn ăn ăn! Tôi mẹ nó ăn!

Nhắc đến chuyện cũ, Nhan Thuần cũng mỉm cười cùng Trình Quân Phong ôn lại chuyện cũ, cha mẹ Trình vẫn im lặng, lo lắng quan sát trạng thái của Thẩm Hi.

Mẹ Thẩm ăn không vô nên cố chịu đựng bực dọc thì thầm với con trai: “Nếu con buồn thì bây giờ chúng ta kiếm cớ về đi. Mẹ đau lòng cho con”.

“Không phải nhìn rõ bản chất thật của anh ta sẽ tốt hơn sao?” Thẩm Hi dùng đũa gắp cho mẹ một miếng cá đù vàng, trầm ngâm nói: “Trước đây mẹ vẫn luôn tiếc tiền không dám mua con cá này. Chúng ta hãy ăn uống thật ngon rồi rời đi, không lỗ."

Mẹ Thẩm hóa tức giận thành cười, lau nước mắt: “Con thông suốt nhanh như vậy sao?”

Thẩm Hi nhìn bà bằng ánh mắt ấm áp để khẳng định, sau đó quay sang cha Thẩm nói: “Ba, nếu ba không uống canh hải sâm sẽ nguội đó.”

Cha Thẩm hận rèn sắt không thành thép: “…… Con!"

Trình Quân Phong bỗng nhiên dừng lại, nhìn ba người Thẩm gia trò chuyện vui vẻ, hắn cau mày nói: “Thẩm Hi.”

Là cậu muốn nghe mà bây giờ lại coi tôi với Nhan Thuần như không khí?

Nội tâm lúc trước còn bị treo ngược, nhưng bây giờ cuối cùng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy vui mừng vì mong đợi của mình đã thành hiện thực.

Thẩm Hi không đành lòng rời xa hắn.

Trước đây cậu chỉ ăn salad xà lách, ngoại trừ ức gà và cơm gạo nứt. Vậy mà hôm lại ăn nhiều chất béo như tự ngược bản thân để cố gắng hết sức che giấu cảm xúc.

Trình Quân Phong tính tình kiêu ngạo, từ nhỏ chỉ cho phép mình vứt đồ chơi sang một bên, không cho phép người khác liếc nhìn đồ chơi của mình một cái, cho dù đồ chơi đã bị ném vào góc, phủ đầy bụi, chúng chỉ nên thuộc về hắn.

Hành vi trước đó của Thẩm Hi quá thoải mái tự nhiên, ngược lại khiến trong lòng hắn tức giận, tựa như ba năm hẹn hò chỉ là một trò chơi tầm phào.

Không, Thẩm Hi, cậu ta quan tâm hắn, không thể buông tha hắn.

Che đậy, tất cả đều là che đậy!

Khi được gọi tên, Thẩm Hi ngẩng đầu nhìn bọn họ, cười nói: “Các người vừa mới nói hồi nhỏ đẩy xích đu quá cao, khiến Thuần ca sợ tới mức bật khóc, nghe rất đáng yêu.”

Trình Quân Phong u ám gật đầu, tiếp tục kể về chuyện tình lâu dài từ lúc cởi chuồng tới tiểu học.

Vẻ mặt Nhan Thuần vừa cảm động vừa hoài niệm, hai tay ôm mặt chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại.

Người nào đó chỉ cảm thấy mình vừa bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên trả lời câu hỏi, sau đó lại tiếp tục làm việc riêng.

Tâm trí cậu tạm thời bị loại bỏ khỏi cốt truyện.

"Hệ thống, xin giúp tôi kiểm tra một chút."

Hệ thống lập tức tỉnh táo khỏi trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh: "Nói cho tôi biết! Cậu muốn kiểm tra quan hệ xã hội của Nhan Thuần hay tình trạng kinh doanh của Trình gia?"

“Nhà hàng này đắt thế nào?” Kha Đinh thành tâm hỏi: “Ăn ngon như vậy, mỗi người chắc phải một hai nghìn.”

Hệ thống: "Rít——"

Ký chủ đã hỏi như vậy, cô cũng đành thành thật đi kiểm tra.

"Tiệc ở Thịnh Thiên giá 8.000 đến 12.000 một người, là do hội viên đề cử. Đầu bếp đều được tuyển từ nước ngoài về, trước đây đã tiếp rất nhiều quan chức nước ngoài."

Tuy rằng là đang làm nhiệm vụ, nhưng Kha Đinh lại cảm thấy mình đang đắm mình trong đại dương hạnh phúc.

Thật xa hoa... Ở đây có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn mà cả đời cậu chưa từng thấy...

Trước khi yến tiệc bắt đầu, cơn đói của Thẩm Hi đã khó chịu như đốt cháy tim phổi từ lâu.

Về sau, khi cốt truyện tiến triển, sự chán ghét của cậu đối với bản thân ngày càng sâu sắc, cậu dần hình thành thói quen xấu là nôn mửa như nhiều người mẫu, chết vì bị suy dinh dưỡng nặng.

Kha Đinh cảm thấy đau lòng cho nguyên chủ, đồng thời cũng cảm thấy tiếc cho Thẩm Hinh cao lớn, hoàn mỹ nhưng thân thể lại yếu ớt. Lúc ăn cơm thì nhai chậm nuốt kỹ, sợ một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn dạ dày đã không chịu nổi.

May mà khẩu phần trong nhà hàng cao cấp... cho dù bạn không ăn chút nào, cũng đủ để nếm thử ba mươi món.

Cha mẹ Kha Đinh đều nghỉ việc sau đó đi học nghề rồi hợp sức mở một quán hoành thánh. Một năm bốn mùa về nhà đều là mỳ nấu và hoành thánh nhỏ không bán được.  Trong dịp Tết Nguyên đán, gia đình cậu sẽ nướng một con gà hoặc xào một ít thịt ba chỉ. Thực ra, không ai chịu ăn mà luôn nhường nhau.

Dạ dày Thẩm Hi đã lâu không được tiếp xúc với những thứ tốt này, từ cảm giác chạm vào, mùi vị của đầu lưỡi cho đến cảm giác ấm áp toàn thân, cũng đã rất lâu rồi.

Cảm xúc lúc này không hẹn mà hợp.

“Ký chủ,” hệ thống ân cần nhắc nhở: “Nụ cười của cậu... quá sáng lạng.”

"Ồ. Tôi sẽ bình tĩnh lại."

Lúc này, Trình Quân Phong nhanh chóng chú ý tới điểm này, nghiêng mắt nhìn Nhan Thuần.

Khi gặp lại người yêu cũ, lẽ ra hắn nên cười như thế này, nhưng bây giờ hắn không thể cười được nữa, trong lòng hắn rối bời.

...Thẩm Hi, sao cậu không cảm thấy đau lòng chút nào chứ.

Cậu đã diễn rất tốt.

Cậu đã sớm biết tôi nɠɵạı ŧìиɧ tư tưởng, không hề có chút tình cảm nào với tôi hay là chưa từng để ý đến tôi?

Lúc này, phục vụ mang một cốc kem parfait mát lạnh đến trước mặt Thẩm Hi.

"Thưa ngài, đây là món Parfait Eiffel do Trình phu nhân đặt riêng cho ngài. Đây là phiên bản giới hạn của khách sạn chúng tôi. Mời ngài chậm rãi dùng."

Chỉ thấy những lớp ca cao phủ sương được tạo hình thành hình tháp Eiffel, dâu tây, bánh quy bơ và vàng vụn được trang trí rất đẹp mắt.

Thẩm Hi hơi sửng sốt, vẻ mặt cảm động nhìn mẹ Trình.

"Dì Trình, dì đặt cái này cho con ạ?"

“Đây là phần duy nhất của con, nhanh ăn đi.” Mẹ Trình nhẹ nhàng nói: “Trước đó Quân Phong nói với mẹ rằng con rất thích ăn kem, nhưng mỗi lần đều phải giữ dáng, con chỉ chịu ăn một miếng nhỏ thôi.”

"Đứa trẻ gầy như vậy đã rất xinh đẹp rồi, ăn nhiều một chút."

Ánh sáng trong mắt Nhan Thuần mờ đi, hắn cười khẽ nói với Trình Quân Phong: “Nhìn xem, tôi là người dư thừa.”

Trình Quân Phong cứ nhìn chằm chằm Thẩm Hi, không quay đầu lại nhìn hắn.

“Cậu ấy thích kem."

Nhan Thuần không đạt được hiệu quả mong muốn, biểu tình dịu dàng có một vết nứt.

Trình Quân Phong vẫn nhìn Thẩm Hi, như muốn đυ.c một lỗ trên người cậu, để biết người này đang suy nghĩ gì.

Hắn đã mua kem cho cậu rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ cậu tỏ ra ngạc nhiên và vui vẻ như vậy.