Vân Tri thầm kêu không xong. Cô vốn định đi, nhưng khi nghe Ấu Hâm nhắc về chuyện lúc nhỏ, cô chỉ định ngồi lại một lát ở góc tường, không ngờ mới nghe hai câu đã bị phát hiện.
Nếu bị bắt gặp ở đây thì đúng là quá ngượng ngùng. Vân Tri chần chừ một chút, lập tức chạy đi thật nhanh.
“Này! Không được chạy!”
Càng chạy càng khiến người nghi ngờ. Ninh Thích thấy cô mang theo một cái túi lớn phía sau, rất giống người có tật giật mình, vừa lúc chân hắn có một quả bóng, không nghĩ ngợi, hắn liền vung tay lên, ném về phía cô.
Vân Tri nghe tiếng bóng vang lên thì vô thức khom người, nhưng không ngờ quả bóng sắt lại như một viên đạn, không nghiêng không lệch trúng ngay đầu cô.
Một tiếng “Cốc” vang lên, Vân Tri cảm thấy đầu mình nặng trĩu đau đớn, ngay sau đó, cơ thể không chịu khống chế ngã xuống ao nước bên cạnh.
Các thiếu niên đuổi đuổi tới liền nhìn thấy — một cô gái bị chảy máu đầu, nửa người tê liệt ngã xuống, máu nhiễm đỏ mặt nước.
Lực đánh này đủ gϊếŧ người, Sở Tiên và Ấu Hâm sợ hãi kêu lên liên tục, còn Ninh Thích thì hoàn toàn choáng váng.
Kỳ thực Vân Tri vẫn có tri giác.
Cô cố gắng ngồi dậy, nhưng vừa nâng đầu lên thì nghe thấy tài xế kêu lớn: “Ngũ tiểu thư!” Giọng nói ấy như sét đánh, khiến cô còn chưa kịp phản ứng đã mất đi ý thức, thân thể lại lần nữa rơi vào trạng thái hôn mê.
***
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng, chất lỏng từ ống cao su từng giọt chui vào mạch máu, làm mu bàn tay và cánh tay Vân Tri hơi lạnh.
Vân Tri trợn mắt, hoảng hốt một hồi lâu, theo bản năng cố ngồi dậy, nhưng cơn đau ở gáy khiến cô nhớ lại hình ảnh cuối cùng trước khi hôn mê. Sờ cái đầu đã được băng bó, cô cẩn thận nằm nghiêng lại trên gối mềm.
Ngoài cửa sổ, ánh chiều đã tắt, không biết cô đã nằm ở đây bao lâu. Không ngờ vừa tới Thượng Hải, còn chưa vào được Lâm Công Quán đã trở thành bệnh nhân trong bệnh viện.
Trong căn phòng rộng lớn chỉ có một chiếc giường bệnh, tủ đầu giường có một ít dụng cụ y tế. Vân Tri tập trung, mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện từ ngoài cửa vọng vào.
“Cần theo dõi thêm hai ngày, xem có triệu chứng nôn mửa, ù tai, sợ ánh sáng hay không... Ngũ tiểu thư còn trẻ, nếu không điều dưỡng tốt sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt và học tập sau này.”
“Cảm ơn chủ nhiệm Thái đã quan tâm.”
Cửa mở ra, một người đàn ông trung niên mặc tây trang đi vào. Thấy Vân Tri tỉnh dậy, ông mỉm cười: “Bác sĩ vừa nói có thể phải đến chiều cháu mới tỉnh, bây giờ cảm thấy thế nào? Đầu vẫn đau phải không?”
Vân Tri nhận ra người đến, là Lâm Phú Lệ.
Gương mặt của anh họ giống hệt cha hắn, chỉ có điều khí chất của Bá Quân hiền hòa, còn đại bá thì có chút lạnh lùng, có thể do vết sẹo ở giữa mày khiến người ta cảm thấy không dễ gần.
Cô ngây ra vài giây, đáp: “Vẫn hơi đau ạ.”
“Đánh vào đầu như thế, đau là bình thường.” Lâm Phú Lệ ngồi xuống ghế bên giường bệnh: “Vừa nãy ta đã xem báo cáo X-quang rồi, không tổn thương đến xương cốt, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Dù sao cũng là chấn động não, bác sĩ khuyên nên nằm tĩnh dưỡng nhiều hơn, để tránh di chứng về sau…”
Những từ “X-quang” và “chấn động não” Vân Tri chưa từng nghe qua, chỉ quan tâm hỏi: “Sẽ có di chứng gì ạ?”
Lâm Phú Lệ đang định trả lời thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Một thanh niên đứng cạnh cửa cúi chào nói: “Đại gia, xe của hội trưởng Ninh đã đến bệnh viện.”
“Á?” Lâm Phú Lệ đứng dậy: “A Kiều, cậu đến phòng trực ban báo là ngũ tiểu thư tỉnh rồi, gọi bác sĩ đến xem bệnh, rồi xuống lầu đón hội trưởng Ninh.”
“Vâng.”
Vân Tri còn chưa kịp hiểu rõ tình hình, đã thấy mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng đi vào, đo đồng tử và huyết áp, khiến cô hơi ngỡ ngàng. Đợi bọn họ hỏi xong, lại nghe thấy tiếng gõ cửa, Lâm Phú Lệ quay đầu lại, kinh ngạc nói: “Ôi, Ngộ Chu huynh, sao anh lại tới đây?”
Một người trung niên mặc kiểu cũ, có vẻ lớn hơn Lâm Phú Lệ vài tuổi xuất hiện ở cửa. Nhìn cách ăn mặc, Vân Tri suýt nữa hiểu lầm ông là người triều Thanh. Thấy đội ngũ y tế trong phòng, ông cười hỏi: “Tôi tới có làm phiền không?”
“Sao lại phiền được? Đây là kiểm tra bình thường thôi, mời vào.” Mấy bác sĩ rời khỏi phòng bệnh theo sự dẫn dắt của A Kiều, Lâm Phú Lệ tiến lên bắt tay nói: “Cháu gái nhà tôi bị thương nhẹ thôi, để hội trưởng Ninh đến thăm đúng là ngại quá.”
“Dù Lâm tiểu thư bị thương nặng hay nhẹ thì đều không phải chuyện nhỏ… Phú Lệ lão đệ, tôi đã biết hành vi của con trai nhà tôi hôm nay rồi, tôi rất tức giận, cho nên đã bắt nó đến đây." Hội trưởng Ninh liếc nhìn phía sau cửa: “Còn đứng ở đó làm gì? Không vào nhận lỗi với Lâm thúc thúc và ngũ muội muội đi?"
Một thiếu niên bước ra từ sau cửa, chính là vị thiếu gia nhà họ Ninh kia.